Tổng Tài Hắc Đạo Yêu Cô Vợ Sát Thủ

Chương 43






" Ưm...Ưm...ưm..sướng qua...ưm..a..."

" Gọi tên anh." Lạc Thần ra lên nói

" Ưm....a..ưm...Thần...ưm..

Khi nghe được câu nói của cô làm anh thêm hăng say miệt mài ra vào. Anh cuối xuống hôn vào môi cô mút lấy đưa lưỡi vào trong hút hết mật ngọt từ miệng của cô. Dưới sự tác động của Lạc Thần đôi gò bông run theo nhịp điệu của anh ra vào. Anh đặt tay mình lên gặp ngực của cô mà xoa bóp. Bổng nhiên anh rút cự long của mình ra làm cho Kiều Kiều cảm thấy mất mát cô khó chịu công mình. Lạc Thần bế cô xuống giường còn anh thì ngồi đưa hai chân xuống nói.

".Em sờ nó đi. Nói rất nóng làm mát cho nó nhé."Anh nói rồi lấy tay cô kéo vào bắt cô nắm cự long của anh. Cô hoản hồn nói.

" Anh..."

" Em sờ nói đi." Anh nắm tay cô lên xuống lên xuống đều đều.Anh được bàn tay nhỏ bé của cô vuốt ve thì vô cùng sung sướng rên lên

" A....ưm..ưm...Em làm nhanh một chút."

Kiều Kiều nghe nói vậy thì bàn tay liên tục làm nhanh hết sức.


" Ưm... đúng...đúng rồi...ưm."

Kiều Kiều mở tay nên dừng lại vài lúc đó Lạc Thần nói.

" Em ngậm nói đi."

" Không."

" Ngoan ngậm lấy."

Kiều Kiều nghe lời dỗi ngọt của anh mất đi lí trí hả miệng ngậm lấy.

" A....ưm...em di chuyển đi..ưm..."

Nghe anh nói cô ra vào càng nhanh hơn. Anh chịu không nổi ngầm một cái bán chất của anh vào khoang miệng của cô. Cô nhìn anh giống như muốn hỏi làm sao nữa thì anh lên tiếng nói.

" Nuốt đi." Cô vẫn đơ người không biết phải làm sao thì anh hôn vào môi cô đưa đầu lưỡi vào trong quấn quít làm cho chất trong miệng cô chia đều cho anh và cô.Anh kéo cô lên giường ,Lạc Thần nằm xuống bảo Kiều Kiều.

" Em ngồi lên nói đi."

Cô đành đi lại ngồi lên vật nam tính của anh làm cho anh sung sướng rên lên.

" Ưm...ưm...đúng rồi...ưm...di chuyển đi..ưm..."

Cô bắt đầu di chuyển từ từ sang nhanh hơn đến khi đuối sức Lạc Thần nói.

" Tới lượt anh." nói rồi anh lật người cô đè xuống thân mình.Anh hung hăng cấm mạnh vào hoa nguyệt của cô mà di chuyển mạnh bạo.

" Ưm...thần...chậm một..chút..."

" Nói em yêu anh đi"

" Ưm....em...yêu anh...ưm.." Cô vừa nói xong anh ra vào nhanh hơn.


Sau một thời gian triền miên không biết cô đã ngất bao nhiêu lần và làm bao nhiêu hiệp.

\(.................\)

Buổi sáng tại biệt thự Âu gia . Những tiếng chim đang hót líu lo. Ánh nắng buổi sáng chiếu vào trong căn phòng có hai thân ảnh không một mảng vải che thân đang ôm nhau ngủ say đắm. Kiều Kiều lúc này tỉnh dậy thấy anh đang ngủ thì cô đưa tay lên sờ mặt anh rồi trao cho anh một nụ hôn . Rồi bước xuống giường vào đi được vài bước thì đã ngã xuống đất.

" Rầm."

Âu Lạc Thần giật mình tỉnh giấc thấy Kiều Kiều đang ngã xuống sàn thì chạy lại lo lắng hỏi.

" Em không sao chứ. Tại sao không ngủ thêm một lác nữa đi." Anh nói rồi bế cô lên giường nằm sau lứng ôm cô vào lòng hôn lên trán cô.

" Trời sáng rồi."

" Tối qua em mệt rồi nghĩ một chút nữa đi." anh nói rồi ôm cô vào lòng nhắm mắt ngủ cô thấy vậy cũng chìm vào giấc ngủ.

\(...................\)

Buổi trưa Kiều Kiều dậy bên cạnh vẫn còn hơi ấm nên cô biết là anh vừa mới đi.Cô bước vào phòng tắm anh đã xả nước nóng sẳn rồi. Khoảng 10p sau cô bước xuống phòng ăn thấy anh đang ngồi ăn cơm. Anh thấy cô di xuống khổ sở Lạc Thần đi lại bến cô lên tiếng vào phòng ăn đặc cô ngồi bên cạnh anh.

" Nè em ăn đi chắc em cũng đói rồi." Anh nói rồi đưa dĩa thức ăn người làm mới đem ra.

"Vâng mà anh không đi làm sao."

"Không anh muốn ở bên em. Công việc làm lúc nào chẳng được."

"Ừm."

" Em còn đau không."

Nghe câu hỏi của anh cô bát giác đỏ mặt rồi gật đầu.

" Lại đây." anh nói rồi kéo cô vào lòng lấy hai tay mình áp lên hong cô mà mát xa rồi hỏi " Đỡ bớt chưa."


" Dạ rồi."

" Em ăn đi để anh mát xa cho."

" Vâng."

" Xin lỗi em vì anh đã làm em đau."

" Không sao đau vò anh em nguyện ý." Nghe câu nói đó khiền anh vui lòng và cười rạn rỡ.

" Tháng sau mình cưới nhé."

" Sao nhanh vậy anh."

" Không nhanh anh sợ người khác sẽ cướp em mất."

" Anh này."

" Vậy đồng ý tháng sau mình cưới nhé."

" vâng." nghe cô nói vậy anh hôn lên trán cô muốn bao nhiêu âu yếm có bấy nhiêu.Muốn bao nhiêu ôn nhu có bấy nhiêu.

HẾT CHAP 43