Tổng Tài Hắc Đạo Yêu Cô Vợ Sát Thủ

Chương 37






" Dù gì đi nữa thì hôm nay tụi mày phải chết." Ông Doãn nói rồi ra lệnh cho đám người sát thủ xong lên.Thì Kiều Kiều lạnh lùng rút súng ra làm bắng viên đạn bay thẳng về phía của đám sát thủ kia. Viên đạn được bay ra làm cho bọn họ sủng sờ và đường xoáy của viên đạn.

Ông Doãn thấy ngạc nhiên nghĩ thầm " Vì sao nói biết dùng súng chứ." rồi ông dẹp đi suy nghĩ đó la lớn.

" Tụi mày đứng đó làm gì. Giết chúng cho tao." Khi bọn áo đen nghe ông nói vậy thì vẫn đứng đó không dám nhút nhích. Đồng loạt buông súng quỳ xuống đồng thanh nói." Xin Fanny tha tội."

Trước hành động của bọn áo đen thì ông Doãn Đình,bà Đinh Ninh cùng Ngân Bích ngạc nhiên không ngớt.

Ngân Bích tức giận nhìn về phía bọn họ bọc lộc bản chất thật sự của mình nói " Tụi mày quỳ làm gì tao kêu tụi mày giết nó không nghe hả."

" Câm miệng cho tao." Đám sát thủ đồng thanh nói dùng ánh mắt lạnh đến thấu xương nhìn ba người họ nói.


Bà Đinh và ông Doãn bắt đầu lên tiếng nói." Tụi mày nói Fanny là ai."

" Ông tay hỏi kìa tụi mày trả lời cho ông Trần biết đi chứ." Kiều Kiều nhìn họ bằng con mắt sắc bén.

Tên cầm đầu của đám sát thủ lên tiếng nói."Fanny nữ sát thủ hàng đầu thế giới. Trước giời không ai biết được dung mạo thật sự của cô. Khi làm nhiệm dụ chưa từng thất thủ bao giờ.Ai nợ cô ấy một thì cô ấy sẽ lấy lại mười." Tên sát thủ nói đến đó thì không nói nữa.

Khi nói đến đây có ba người nào đó vô cùng hoãn loạn. " Vậy tại sao mày biết nó là Fanny." Bà Đinh lúc này cũng lấy lại bình tỉnh lên tiếng.

" Đường đạn của cô ấy không giống như người thương. Và trên thế giới này người có thể bắn ra viên đạn có độ xoáy sau và có sức mạnh như dị chỉ có một chính là Fanny." Tên cầm đầu đáp lại bà Đinh.

" Chỉ là một đứa con khokng được người cha công nhận. Thì cũng là một đứa con quang mà thôi." Ngân Bích dở giọng chế nhiễu nói.

Âu Lạc Thần nghe ả ta nói vậy thì vô cùng tức giận rút súng ra bắn vào bên chân trái của ả.

" Á...á...á..." Tiếng la thất thanh của Ngân Bích làm cho bà Đinh và ông Doãn lo lắng chạy.

" Âu thiếu đây là có ý gì." ông Doãn lên tiếng nhìn về phía Âu Lạc Thần mà nói.

"Ý muốn giết người đó không thấy sao. Tụi mày không sứng để nói đến Kiều Kiều. Chỉ là chó hoang thì nên im cái miệng chó lại mà chờ chết." Âu Lạc Thần dùng con mắt hình viên đạn làm cho ba người họ sợ hú hồn. Bọn sát thủ thấy khí chất của anh cũng phải sợ đến không dám thở.

" Thần đừng nóng giận. Phải xử lý từ từ thì mới vui." Câu nói của Kiều Kiều làm cho mọi người nổi da gà luôn cả Cố Mạnh Hùng và Noãn Noãn.


" Noãn Nhi hai người này họp lại đứng là ác quỷ." Mạnh Hùng nhìn Noãn Noãn nói.

" Cách giết người của Kiều Kiều vô cùng thản nhiên. Đưa người chuẩn bị chết đi từ bất ngời này đến bất ngời khác." Noãn Noãn nói rồi cười ma mị.

" Phải xử từng bước." Kiều Kiều nói rồi nhìn về đám sát thủ nói." Tụi mày nếu biết tao thì mày cũng biết tao có hai đường cho tụi mày chết. Chọn đi."

" Chúng tôi tự xử. Mong cô chăm sóc gia đình chúng tôi." Cả đám đồng thanh lên tiếng nhìn về phía cô.

" Được."

Vừa nghe được câu trả lời từ cô tình tiếng súng bắt đầu vang lên đám sát thủ đã tự mình kết liễu. Làm cho ông Doãn bà Đinh và Ngân Bích lo sợ. Kiều Kiều tiếng tới chổ ba người bọn họ nói.

"Đến lượt máy người rồi." cô nói rồi chỉa súng vào bọn họ.

" Tao là ba mày đó." Ông Doãn giọng run run nói.

" Ba tôi đã chết rồi không phải tôi nói với ông rồi sao." nói rồi cô rút súng lại nói tiếp." Được rồi trước khi chết tôi cho ông biết một chuyện vô cùng quan trọng đối với ông vậy. Bà Đinh Ninh không phải là tên thật của bà ta. Bà ta tên là Lâm Tuyết Ngọc là một kỷ nữ và cũng là một tên giết người. Luôn ham muốn tài sản cũng có cưới rất nhiều người giàu có mà đáng tuổi ba bà. Sau một thời gian thì những người đó đã chết và bà hưởng trọn tài sản của bọn họ.Ăn chơi trách tán lăng trên giường người này xuống giường người khác. Ông cũng là một trong đám người đó. Thậm chí đứa con gái yêu quý của ông cũng không phải con ruột ông nữa là." Kiều Kiều nói đến đây thì quay lại nhìn bà Đinh mặt đã tái mét.

" Mày nói láo con khôn kia mày dám vu oan cho tao."

" Ông nhìn đi." Kiều Kiều nói rồi quăng sắp tại liệu tới trước mặt của ông Doãn.

Ông lấy lên coi thì gân xanh đã nổi lên tới đầu." Chát...mày là con khốn." ông ta đánh thẳng bàn tay lên mặc bà Đinh.


" Haha...haha.." Bà ta bát chợt cườ lớn." Đến lúc này rồi thì ông cũng chẳng là cái thá gì. Tôi quen ông là vì ông có tiền thôi.Mày nói tao khốn nạn thì mày không có sao. Chính tay giết chết người vợ mình ngay cả một người vìa cũng không tha." bà nói rồi hướng ánh mắt tới ông cười quỷ dị.

" Ông cũng chỉ là thằng ngu khi nghe lời tôi nói rồi không xem con gái ruột mình ra cái gì. Tôi đã cho người giết ông nhưng không thành.Ông rất lớn mạng nhưng đến đấy chết được rồi."Ngân Bích lúc này cũng lên tiếng đồng thời rút con dao đấm về phía ông Doãn nhưng không thành.

" Haha... người ta luôn yêu thương tinh tưởng lại muốn giết ta vì tài sản." Ông Doãn cười đâu khổ rồi lấy súng ra bắn vào tim bà Đinh Ninh và Ngân Bích ngã xuống đất chết nhưng vẫn còn mở mắt.

" Ông đúng là ác thật những người cản trở ông đều phải chết. Cũng đến lượt ông rồi."Kiều Kiều nói rồi bắng rớt súng trên tay của Ông Doãn xuống.

" Ông giết mẹ tôi giết ông tôi vì tài sản. Và cũng có người muốn giết ông vì tài sản."

" Haha ..tại vị ông và mẹ mày ngu không đưa tì snr cho to thì phải chết thôi." Ông ta cười to rồi nói.

" Ông còn dám nói như vậy sao.Được hôm nay tôi tốt bụng cho ông chết với tài sản mà ông mơ ước nhưng không được này." Nói rồi Kiều Kiều bắn vào giữa trán ông ta ngã lăng ra đất mà chết.

HẾT 37