Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 92: NGUY HIỂM VÀ HỒI ỨC ĐAU KHỔ




Ở chương trước

Trợ lý Hoàng mỉm cười trả lời :

" Dạ là cùng một người đó thưa thiếu gia! Mới đầu tôi cũng rất bất ngờ nhưng sau khi tìm hiểu thì tôi mới biết được cậu ấy đang gặp khó khăn trong tài chính và tìm việc làm. Tuy cậu ấy học hành, làm việc tốt nhưng ngoại hình lại khá nhỏ con và yếu ớt, nhà lại không có nữa, cậu ta sống trong một căn nhà con nhộng ở gần quán bar Rose, không có người hỗ trợ để vào được những công ty khác. Có thể nói cậu ấy là nhân tài không co đất dụng võ đấy ạ!"

Nghe trợ lý Hoàng nói vậy, hắn cảm thấy bản thân có cái gì đó bứt rứt. "Mình đây là đã trách sai cậu ta rồi sao?"

-------------

Lúc bấy giờ tại phòng trọ con nhộng của Tiểu Chư, Tiểu Chư đang chìm sâu vào giấc ngủ của mình. Cô không hiểu vì sao hay do trùng hợp mà từ khi trở về từ quán bar đến giờ luôn có cảm giác buồn ngủ đến lạ.

Sự lo lắng vẫn có nhưng sự mệt mỏi, uể oải cứ bám lấy cô. Cô cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, hai tay và chân bắt đầu rã rời, không có sức.

Hôm nay, ở những phòng trọ con nhộng xung quanh cũng im ắng đến lạ, thường thì vào giờ này là lúc mọi người đi ăn và nói chuyện với nhau nhưng hôm nay lại ngược lại. Có cái gì đó không đúng thì phải.

Trong vô thức, cô cố gắng tỉnh và gượng dậy, cảm giác nóng ran lại bùng lên từ cả trong người cô và từ bên ngoài.

Có mùi gì đó khen khét đang len lỏi vào trong phòng của cô. Thật ngột ngạt! Cô dùng hết sức lực của bản thân mở cửa phòng thì khói vào ngày một nhiều hơn...

Tiểu Chư lấy cái khăn tay ướt ở trêи bàn che miệng và mũi lại để không bị ngôn độc khí. Trong thoáng chốc, khi lí trí quay lại thì cảnh tượng trước mắt khiến cô lúc này không thể khống chế lại bản thân mà run lên trong sợ hãi.

Cháy rồi! Tòa chung cư này đang cháy và cô vẫn đang ở trong đây. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Cảnh tượng này đã khơi dậy một phần kí ức đau khổ của cô ngày bé. Chính là cái ngày cô chứng kiến ba mẹ của mình bị chết cháy trong nhà mà không thể làm gì.

Cô bắt đầu hoảng loạn, sự sợ hãi, sự đau khổ, nước mắt cứ thế mà tuôn ra.

Đám cháy ngày một lớn hơn nhưng cô không có cách nào để thoát ra ngoài cả. Tòa chung cư mà cô đang sống có sáu tầng, ba tầng dưới thì là những căn hộ bình thường còn ba tầng trêи cùng là những căn hộ con nhộng, thường là nơi ở cho sinh viên nghèo. Cô ở tầng 5.

Tiểu Chư sợ lắm, cô ngồi co ro lại một chỗ, hai tay run run bấu vào nhau, miệng liên tục nói " Ba ơi!.... Mẹ ơi....Con sợ...."

Ngày ấy, chính ba mẹ cô là người dùng thân xác mình để đẩy cô ra khỏi ngọn lửa năm ấy và họ đã rời xa cô mãi mãi.

Cô như rơi vào tuyệt vọng bởi cho dù có gọi ba mẹ hàng trăm, hàng ngàn lần thì họ cũng không thể che chở cô được nữa.

Miếng khăn ướt mà cô dùng để che mũi, miệng đã dần khô lại vì sức nóng của đám cháy, khói tràn vào cô họng, cô bắt đầu lịm dần đi..... Khi ấy, trong màn khói mịt mù đó cô thấy loáng thoáng một dáng người cao cao, người đó đang chạy về phía cô...Đó cũng là lúc cô ngất đi hoàn toàn.

-------------

Kí ức nhỏ của Lưu Linh (Tiểu Chư) ngày bé:

Hôm nay là một ngay nắng đẹp, Lưu Linh - một cô bé bốn tuổi không có quý giá cả ngoài bố và mẹ. Sau giờ học ở lớp mầm non nó thường được đồng nghiệp của bố hoặc mẹ đến đón. Tuy nhiên hôm nay lại không có ai cả, vì thế mà nó được giáo viên đưa về nhà. Bố mẹ là nhà báo, công việc bận rộn, bản thân nó phải ngoan thì họ mới có thể yên tâm làm việc được. Nó biết và hiểu được điều đó khi xem những chương trình giáo ɖu͙ƈ trêи ti vi mỗi ngày.

Nhiều lúc có hơi tủi thật nhưng nó luôn tự hứa với lòng là phải cố gắng. "Mình giống bà cụ non lắm đúng không? Chưa trải sự đời nhưng cách nghĩ lại chín chắn đến lạ".

Về đến nhà, nó rất vui, cả bố và mẹ đều đang ở nhà. Nó thấy một đôi guốc và một đôi giày da ở cửa ngoài. Nhưng có cái gì đó thật lạ! Tại sao lại im lặng đến như vậy? Hình như có cái gì đó sai sai ở đây thì phải.

Nó mở cửa phòng ngủ của ba mẹ và thấy bố mẹ mình đang bị trói, nó lo lắm, nó chạy đến nhưng hình như bố mẹ đang cố gắng bảo nó chạy đi.

Tại sao vậy? Có gì đang khống chế bố mẹ nó. Nó sẽ đánh tên đó nếu tên đó giám làm hại họ nhưng hiện giờ nó chỉ là một đứa trẻ. Nó không thể làm gì cả.

Có ai đó từ phòng làm việc của bố mẹ bước ra, trêи tay hắn cầm một tệp tài liệu. Hắn bịt mặt rất kín, ở túi quần phía sau còn có một khẩu súng.

Lưu Linh nhìn hắn, hắn nhìn Linh. Đôi mắt hắn trông rất hung dữ và đáng sợ. Hắn bước đến chỗ nó và nó theo bản năng chạy đến chỗ ba mẹ mình.

Hắn nói: " Thì ra đây chính là con của hai tụi mày à? Cũng xinh xắn đấy!"

Ba của Lưu Linh tức giận nói lớn: " Mày dám!"

Tên kia ngồi xuống ghế, hắn vắt chân ngồi rồi huênh hoang nói:

" Bang chủ của tao được một người sai giết hai đứa bọn mày và lấy tin tức mà bọn mày thu thập được! Bây giờ mày biết là lúc làm gì không?"

Hắn cười nhạt rồi cầm tập tài liệu kia đốt cháy, hắn nói tiếp:

" Lũ chó săn chúng mày đắc tội với nhiều thế lực lớn, khơi bí mật của chúng lên khiến dư luận trấn động. Giờ thì hay rồi, đã đến lúc chúng mày tàn lụi theo ngọn lửa này! Bye bye and never see you again!! "

Nói xong hắn ta rời đi, Linh cởi chói cho bố mẹ. Vừa cởi xong, bố nó mới bế nó ra ngoài thì mọi cửa trong nhà đều đã bị khóa chặt, hơi nóng và khói bắt đầu lùa vào trong. Chúng muốn thiêu sống cả gia đình nó. Nó sợ hãi òa lên khóc.

Nó cố gắng bám chặt lấy cơ thể ba nó bởi nằm trong vòng tay ba khiến nó có cảm giác được che chở. Đám cháy ngày một lớn hơn, nó đang dần lan sâu vào trong nhà.

Mẹ của Tiểu Chư dùng mọi đồ vật phá vỡ cánh cửa phía sau nhà nhưng bất thành. Cả ba và mẹ đưa nó lên tầng rồi phá tan tấm cửa kính kia. Đám người hắc bang đã rời đi khi đám cháy ngày một lớn.

Mẹ của Lưu Linh lấy một tấm đệm lớn ném xuống dưới tầng, ở khoảng cách vừa phải sao cho không quá gần với đám cháy, sau đó họ cho Lưu Linh mặc rất nhiều lớp áo dày rồi cẩn thận ném Linh rơi xuống tấm nệm kia.

Lúc mà ba nó chuẩn bị ném nó xuống, hai tay nó vẫn cứ bấu chặt lấy ba mình.

Nó sợ. Nó không muốn mất ai trong hai người. Cả ba và mẹ đều là người mà nó yêu quý và trân trọng.

Nhưng chính mắt nó lại chứng kiến hai người nó quý nhất chết dần trong đám cháy. Cả ba và mẹ của Linh đều không kịp nhảy ra. Nó khóc lớn lên. Nó la hét, kêu gào một cách tuyệt vọng và hoảng loạn.....

" Ba!!" " Mẹ!!!" " Mau chạy ra đây nhanh lên đi mà!!"