Ở chương trước
Vừa đọc ( bằng mắt ) xong, Tiểu Chư nhanh chóng vo viên tờ giấy và vứt nó vào trong bồn cầu rồi xả nước ngay lập tức.
Tuy bản thân vẫn có chút nghi ngờ nhưng đã đi đến bước đường này rồi thì muốn rút cũng khó.
Đường vinh quang luôn có máu, mồ hôi và nước mắt. Cô không được nản lòng!!
----------
Cô nhanh chóng đến ngân hàng để xác nhận tấm thẻ đen kia.
Quả nhiên, đúng như lời trong tờ giấy kia, mật khẩu của tấm thẻ đen chính là ngày sinh nhật của cô thật. Cô rút ra một ít tiền từ tấm thẻ đó để mua những đồ cần thiết.
Hoàn thành xong thủ tục, cô tiếp tục đi đến địa chỉ ghi trong tờ giấy để lấy đồ đạc của mình.
Đó là một cửa hàng sách cũ nằm ở ngoại ô thành phố, Tiểu Chư vừa vào cửa hàng thì liền có người đi tới ra hiệu. Người ấy là chủ cửa hàng, bà ấy tuy già nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn, gương mặt điềm đạm, phúc hậu của bà làm cho ai mới gặp lần đầu cũng đều có thiện cảm.
Cô được bà dẫn xuống tầng hầm của quán, mọi đồ đạc trong nhà cũ của cô đều có mặt ở đó.
Không những thế, ở dưới tầng hầm còn có cả giường, nhà vệ sinh, máy lạnh, mạng internet....
Tuy mọi thứ ở đây đều đầy đủ nhưng Tiểu Chư không có ý định sẽ ở lại đó. Cô lấy đi một số đồ đạc cần thiết rồi rời đi ngay sau đó.
Lấy xong, cô thuê một căn nhà trọ con nhộng ( là nhà trọ nhỏ, có diện tích một mét vuông ), nằm ở gần quán bar Rose để thuận tiện cho việc đi làm.
---------
Trong lúc đó, tại khu nghỉ dưỡng Vân Mộng,
Nam Cung Hàn đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Lúc bấy giờ ta mới để ý thấy, hóa ra một người hoàn hảo như Nam Cung Hàn cũng có những vết sẹo lớn sau lưng. Dường như hắn đã từng trải qua rất nhiều chuyện kinh khủng.
Hắn nhắm mắt trầm ngâm thả người vào dòng nước, trông hắn thư thái vô cùng....
Từ bên ngoài, trợ lý của hắn, Hoàng Phi Hùng bước vào, anh ta kính cẩn nói:
" Thưa Nam Cung Tổng, về nhiệm vụ lần trước mà ngài giao phó, tôi đã tìm ra được một số thông tin. Ngài có muốn nghe không ạ?"
Nam Cung Hàn vẫn nhắm mắt, hắn mặc dù đang ngâm nước nóng nhưng có lẽ nhiệt độ nước vẫn chưa đủ để giảm đi sự lạnh lùng trong giọng nói của hắn.
" Nói đi! "
Hoàng Phi Hùng đi theo hắn đã được nhiều năm nên cũng đã quen dần với tính khí này của hắn, anh vẫn giữ nét kính cẩn kia, nói:
" Trước đây, ngài đã yêu cầu tôi tìm hiểu về hacker đã hack hệ thống máy chủ của công ty Âu Dương Đình, người hacker này dùng ID, tài khoản ở bên nước ngoài nên để có thể tìm được người này là vô cùng khó.
Ngoài ra, về tin tức của tiểu thư Lưu Linh, đúng như dự đoán của ngài, mọi thông tin đều đã được cục tình báo dấu đi hoàn toàn."
Hoàng Phi Hùng vừa nói xong thì mới nhận ra rằng hóa ra hắn - Nam Cung Hàn căn bản không nghe những lời anh nói, hắn hình như đã chìm vào giấc ngủ rồi....
Phi Hùng cũng không dám làm phiền giấc ngủ của hắn, anh định lui xuống thì bỗng hắn cất tiếng:
" Tiếp tục tìm!! Bằng mọi cách phải tìm cho bằng được Linh! Cậu hiểu chưa? "
Phi Hùng có chút giật mình, cậu vội vàng đáp " Vâng! "
Chưa bao giờ cậu thấy Nam Cung Hàn quan tâm đến một cô gái như vậy, lại luôn gọi cô ấy một cách rất thân thiết. " Linh! " Cậu cũng muốn nói thử từ này một lần.
Thấy Nam Cung Hàn đang khá thoải mái, cậu nhân lúc này mới gặng hỏi hắn:
" Thưa ngài, mạn phép cho tôi thắc mắc một điều... cô gái tên Lưu Linh kia là gì của ngài vậy ạ? "
Hắn lúc này mới mở mắt ra nhìn Hoàng Phi Hùng, ánh mắt hắn sắc lạnh thấy rõ.
Hắn đánh mắt nhìn đám vệ sĩ xung quanh, bọn họ dường như ai cũng hiểu được ý hắn nên nhanh chóng rời đi.
Bây giờ chỉ còn hắn và Phi Hùng, hắn nói:
" Cậu cũng xuống đây tắm cùng đi! "
Hoàng Phi Hùng ngạc nhiên vô cùng, cậu cũng không dám cãi lại lời hắn, xuống ngâm nước nóng cùng hắn.
Hơi nước nóng dày đặc, trắng xóa hết cả, cậu không nhìn thấy rõ gương mặt của Nam Cung Hàn, chỉ nghe thấy tiếng hắn nói:
" Cậu đi theo tôi đã 6 năm rồi phải không? "
Cậu vội vàng đáp: " Dạ vâng thưa ngài! "
Nam Cung Hàn nói tiếp: " Cậu có thích nghe người khác kể chuyện không? Tôi sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện. "
Mặc dù không hiểu được ý hắn nhưng cậu vẫn ngu ngơ đáp: " Được vậy thì còn gì bằng a! "
Hắn trầm mặc và bắt đầu kể câu chuyện của mình.
Vào một ngày mùa hạ tại một cô nhi viện ở phía Tây thành phố, nơi đón nhận những đứa trẻ mồ côi, hôm nay có thêm hai thành viên mới, đó là Mật và Gấu.
Mới đầu, Mật và Gấu không thân với nhau, cũng rất ít chơi với những bạn bè xung quanh chúng.
Khi mùa đông đến, Mật nằm cạnh Gấu và ôm Gấu ngủ, sau đêm đó, chúng bắt đầu chơi với nhau nhiều hơn, dần dần trở nên vô cùng thân thiết.
Mật là một cô gái vô cùng đáng yêu, cô bé có một đôi mắt rất đẹp còn Gấu là một cậu bé lạnh lùng, ít nói.
Một hôm nọ, Mật nói với Gấu:
" Nếu có người nhận nuôi tớ, tớ sẽ cố gắng học tập và trở thành một nhà báo! Còn cậu? "
Gấu tuy ngoài mặt không quan tâm nhưng vẫn đáp lại với giọng trêu ghẹo (cà khịa):
" Sẽ không ai nhận nuôi cậu đâu!! Đồ Ngốc!!"
Mật thấy vậy liền nổi giận, nó lao đến chỗ Gấu, cù léc cậu ta.
Hoàng Phi Hùng nghe câu chuyện của Nam Cung Hàn, bản thân cảm thấy có chút nhàm chán, hắn không kiềm được mà ngáp một tiếng.
Cậu cảm thấy câu chuyện mà Nam Cung Hàn đang kể vô cùng, vô cùng vô vị. Nó nhạt nhẽo và chẳng có gì hay ho cả.
Nhưng phía sau câu chuyện nhạt nhẽo mà cậu nói chính là lý do mà hắn đang tìm kiếm Lưu Linh. Hắn chính là đang gián tiếp trả lời câu hỏi kia của cậu mà thôi...
Hơi nước mờ dần, cậu thấy ánh mắt hắn đang giận dữ nhìn cậu, cậu chỉ biết cười ngốc rồi nói: " Câu chuyện hay lắm! Ngài kể tiếp đi ạ! "