Ở chương trước
Tình thế lúc này vô cùng cấp bách, ấy thế mà Nam Cung Hàn vẫn rất nhàn nhã và bình thản, hắn ngồi xuống một cái ghế tựa gần đó trong một góc tối, hút thuốc, làn khói trắng một lần nữa vây quanh lấy hắn, hắn đang say mê trong vị cay nồng của khói thuốc, ánh mắt hắn nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện vậy.
Cảm giác dường như mọi thứ đều đã được hắn an bài hết cả. Hắn thật sự đang nghĩ cái gì cũng không ai có thể đoán được...
------------
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, Tố Tố phân công cho nhiệm vụ cho từng người cảnh sát, họ khám xét từng ngóc ngách của quán bar Rose và kiểm tra cả người của từng nhân viên, vị khách trong quán....
Một tiếng trôi qua rồi nhưng cô và các cảnh sát khác vẫn không phát hiện ra được điều gì khác thường.
Họ đã sử dụng cả chó nghiệp vụ để đánh hơi chất cấm nhưng không thu được lại gì....
Nam Cung Hàn vẫn giữ dáng vẻ ung dung ấy, hắn đứng dậy, bước ra nhìn đám cảnh sát đang tận lực tìm kiếm chứng cứ phạm tội tại quán bar, hắn cười nhếch mép rồi cao giọng, nói:
" Cũng đã một tiếng đồng hồ trôi qua rồi, các vị cảnh sát đã đói chưa ạ? Nếu đói thì tôi mời mọi người ăn một bữa sau đó quay lại đây tìm tiếp! "
Lời nói của hắn vừa nghe qua tưởng chừng là đơn giản nhưng thực chất lại đang nhạo báng và khinh thường đám cảnh sát kia.
Ai cũng cảm nhận được điều đó nhưng không ai nói gì cả bởi ai cũng có lòng tự tôn của riêng mình.
Nếu các vị cảnh sát kia chấp nhận lời mời kia của hắn thì chính là họ đang tự sỉ nhục chính mình, trở thành trò cười cho Nam Cung Hàn, hủy hoại danh dự của một cảnh sát hình sự.
Nam Cung Hàn không thấy ai trả lời, bản thân hắn cũng đã đoán trước được điều này. Hắn vào trong phòng ngồi, không ngồi bên ngoài nữa...
Bỗng lúc này, từ ngoài cửa quán bar, có một tên cảnh sát khác bước vào, hắn ta khá già, trêи áo có quân hàm cấp cao, trêи gương mặt có một cái mụn ruồi thịt ở gần mũi ....Đó là là Tống Hạ - Bộ trưởng bộ An ninh Quốc phòng...
Ông ta bước vào trong quán bar, ánh mắt đảo qua đảo lại. Lúc này, Hách Liên mới đi đến chỗ ông ta rồi dẫn ông ta đến căn phòng mà Nam Cung Hàn đang ngồi.
Vừa bước vào căn phòng, ông ta liền lao đến và....
...Ôm chân Nam Cung Hàn.
Ông ta trông rất sợ hãi, trêи trán đầm đìa mồ hôi, hai bàn tay run run, ánh mắt sợ sệt nhìn Nam Cung Hàn.
Hắn lúc này cười khinh rồi nói: " Ông để tôi chờ hơi bị lâu rồi đấy!! Bộ trưởng Tống!"
Ông Tống không dám nhìn hắn, run rẩy nói:
" Tại trêи đường kẹt xe nên tôi...."
Vừa thấy bộ trưởng Tống đến, tất cả cảnh sát cũng dừng lại mọi hành động, họ bước xuống tầng, chờ ông ta đi ra.
Trong khi đó, trong căn phòng kia, Nam Cung Hàn đang cao cao tại thượng ngồi trêи ghế, Tống bộ trưởng vẫn đang ôm chân hắn như một con chó, ông ta run rẩy van xin:
" Cầu xin ngài hãy tha mạng cho con gái tôi! Nó còn nhỏ lại trẻ người non dạ!! Ngài không thể làm như vậy được!!! Tôi cầu xin ngài!! "
Hắn lại hút thuốc, hình như với hắn thuốc lá giống như một loại chất làm hắn càng trở nên kϊƈɦ thích hơn thì phải.
Hắn hút một hơi dài rồi cúi người xuống, nhìn vẻ run sợ của bộ trưởng Tống, cười nham hiểm rồi thổi khói thuốc vào mặt ông ta.
Hắn ngả người xuống ghế, một tay đặt lên thành ghế, tay kia cầm thuốc, khí chất của hắn, mọi thứ đều toát ra vẻ nguy hiểm.
Hắn lạnh giọng nói:
" Nhỏ? Cô ta mà nhỏ sao?? Ông Tống à!! Ông không thấy mình đang chiều hư con gái mình sao?"
Tống Hạ ngỡ ngàng nhìn hắn, hắn nói tiếp:
" Cô ta chơi biết bao nhiêu đàn ông, mấy bức ảnh mà tôi vừa gửi ông một tiếng trước chỉ là thiểu số, đường đường là con gái bộ trưởng bộ an ninh mà ăn chơi trác táng, sử dụng chất cấm, quan hệ bừa bãi.... Nếu mà mấy bức ảnh này được tung lên mạng thì đúng thật là....Haizzz"
Tống Hạ nghe Nam Cung Hàn nói vậy, trong lòng cảm thấy nhục nhã vô cùng, ông ta tiếp tục van xin:
" Xin ngài đừng làm như vậy! Ngài muốn gì tôi cũng sẽ chấp nhận!!!"
Nam Cung Hàn cười nham hiểm, hắn giọng mỉa mai, chế giễu nói:
" Ngài nói như vậy, người khác nghe thấy lại bảo tôi ác...À mà ông có một cậu con trai phải không? Tôi nghe nói cậu ta đang thi công một khu trung cư...Kể mà tôi mua mấy mảnh đất kế bên rồi xây thêm mấy cái nghĩa trang chắc là sẽ nhiều người mua lắm nhỉ? Ông có thấy vậy không? "
Tống Hạ sợ toát mồ hôi, ông câm lặng trước lời nói của Nam Cung Hàn.
Nếu hắn xây nghĩa trang ngay cạnh khu trung cư của con trai ông ta thì chắc chắn sẽ không ai mua nhà ở đó nữa.
Mà con trai Tống Hạ mới bước chân vào ngành này không lâu, khó khăn lắm mới có được dự án này, nếu thất bại thì cũng đồng nghĩa với việc nhà ông sẽ tán ra bại sản bởi hầu hết tiền tích góp đều đã đổ vào dự án đó.
Hắn chơi thật thâm. Có lẽ đều đã chuẩn bị từ trước hết rồi.
Bị hắn nắm thóp giống như bị bóp cổ vậy, vô cùng khó chịu nhưng lại không thể kháng cự được.
Tống Hạo đành phải trở thành con chó của hắn, làm theo những điều hắn muốn...