Ở chương trước
Nhưng rồi Tố Tố nhìn thấy Nam Cung Hàn đang nhìn mình, cô bình tĩnh, nghiêm mặt nói:
" Chúng tôi nhận được tin tức từ một người, phản ánh rằng: Quán bar Rose của ngài chứa chấp gái mại ɖâʍ và buôn bán chất cấm nên đến đây để khám xét! Mời ngài bảo các vệ sĩ, nhân viên của ngài tránh ra, nếu không chúng tôi sẽ phạt họ vì tội cản trở người thi hành công vụ!!! "
--------
Nam Cung Hàn nghe Tố Tố nói vậy, gương mặt một chút biến sắc cũng không có.
Hắn nói: " Sao phải vội vàng như vậy làm gì chứ cảnh sát Tố? Chúng ta không phải từng là..."
Nam Cung Hàn đang nói đến đây thì Tố Tố nhanh chóng chặn lời hắn lại, cô nói:
" Đó đã là chuyện quá khứ rồi... Ngài nhắc lại chuyện đó cũng không có ích gì? Cảnh sát chúng tôi làm việc công minh phân tư!! Mong ngài hiểu! "
Nghe Tố Tố nói vậy, hắn lạnh lùng nói:
" Được thôi! Tôi đây không cấm ba vị khám xét quán bar này....Nhưng nếu như không phát hiện hay tìm ra bất cứ bằng chứng nào chứng tỏ quán bar của tôi chứa chấp gái mại ɖâʍ và buôn bán chất cấm thì ba vị đây định đền bù như thế nào?..."
Tiểu Bảo - đồng nghiệp đi chung cùng Tố Tố sau khi nghe hắn nói vậy, trong lòng có chút không phục, tức giận nói:
" Đền bù? Sao chúng tôi lại phải đến bù chứ? Nếu các người làm ăn chính đáng thì có gì mà phải che dấu chứ? Cả cái thành phố X này, ai mà không biết quán bar Rose là một quán bar trụy lạc nhất!! Các người chính là đang muốn câu giờ để hủy bỏ tang chứng vật chứng phải không? "
Tố Tố thấy Tiểu Bảo nói vậy liền quay lại quát vào mặt cậu ta, nói:
"Cậu im miệng !! Ở đây chưa đến lượt cậu mở miệng !! Đứng đấy mà lên giọng!! Cậu mới vào nghề được hai ngày thôi đó!! Lại muốn gây chuyện hả? Chúng ta là cảnh sát, không phải bọn côn đồ mà ăn nói kiểu đó!! Cậu hiểu chưa!!"
Tiểu Bảo bị Tố Tố chửi mắng trước mọi người trong lòng cậu càng trở lên bực tức và khó chịu...
Tuy vậy cậu ta vẫn cố gắng nhịn, cậu quay mặt sang chỗ khác, không dám cãi lại...bởi Tố Tố là trưởng bối trong nghề, có nhiều năm kinh nghiệm, cũng là người mà cậu vô cùng ngưỡng mộ.
Nam Cung Hàn nhìn Tố Tố và Tiểu Bảo, hắn vỗ tay rồi nói với giọng bỡn cợt:
" Wow! Quả là một vở kịch sư đồ thú vị a! "
Tố Tố thấy vậy, nghiêm mặt quay lại nhìn Nam Cung Hàn, ánh mắt sắc lạnh nói:
" Cảm ơn lời khen của Nam Cung thiếu! Bây giờ mời ngài ra lệnh cho các vệ sĩ kia tránh ra để chúng tôi khám xét! Nếu thật sự là không có chứng cứ chứng minh quán bar của ngài chưa chấp gái mại ɖâʍ và buôn bán chất cấm thì chúng tôi chấp nhận đền bù!!"
Hắn nghe Tố Tố nói thế thì liền cười xảo quyệt, ánh mắt hắn không một chút lo lắng, ra hiệu cho bọn thuộc hạ lui xuống...
Đúng lúc này, từ ngoài cửa, có thêm nhiều cảnh sát bước vào khám xét.
Tiểu Chư ngồi ở một góc cùng những nhân viên khác, ai cũng bàng hoàng trước điều đó. Hóa ra không chỉ có ba người cảnh sát mà là cả một tiểu đội ở bên ngoài.
Cửa sau của quán chắc cũng đã bị ngăn không cho người ra từ lâu....
Tình thế lúc này vô cùng cấp bách, ấy thế mà Nam Cung Hàn vẫn rất nhàn nhã và bình thản, hắn ngồi xuống một cái ghế tựa gần đó trong một góc tối, hút thuốc, làn khói trắng một lần nữa vây quanh lấy hắn, hắn đang say mê trong vị cay nồng của khói thuốc, ánh mắt hắn nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện vậy.
Cảm giác dường như mọi thứ đều đã được hắn an bài hết cả. Hắn thật sự đang nghĩ cái gì cũng không ai có thể đoán được...