Cầm ly rượu trêи tay, hắn ngả người về phía sau ghế, một tay cầm rượu một tay đặt lên thành ghế, nhìn vô cùng sang trọng.
Giờ mới để ý, tự nhiên hôm nay hắn thấy nhạc trong quán rất khác những lần hắn ghé vào trước đây. Hắn không biết tự lúc nào mà ngón tay hắn bắt đầu gõ nhẹ theo giai điệu. Hắn nhắm mắt lại vừa uống rượu vừa nghe nhạc.... Hắn thật kì lạ.
Người khác đến quán bar để quẩy còn hắn lại ngồi, nhạc sung như vậy mà hắn chỉ ngồi... có nhiều người cảm giác như hắn đang ngồi trong một buổi hòa nhạc cổ điển hơn là ở quán bar...Cái vẻ tao nhã, lịch lãm và một chút gì đó kiêu ngạo kia của hắn hay nói chính xác hơn là sĩ diện, là liêm sỉ mách bảo hắn rằng: Đường đường là một tổng tài cao cao tại thượng, hắn sẽ không để người khác coi mình là trò cười. Hắn cũng không muốn bọn người dưới kia nghĩ hắn là một kẻ dễ dãi hay một người tầm thường như chúng... Hắn nghĩ xa thật đấy...
Lúc này, Hách Liên mới mang sổ sách ra, anh ta định đưa xong rồi dời đi nhưng lại bị Nam Cung Hàn gọi lại, hắn hỏi: Đêm nay, đổi DJ mới?
Hách Liên lễ phép trả lời: Vâng thưa ngài!
Nam Cung Hàn nghe xong câu trả lời của Hách Liên, hắn không nói gì nhiều, hắn bảo:
" Nhạc hay! Tăng lương!"
Nghe xong mấy lời ngắn ngủi ấy của hắn, Hách Liên vô cùng ngạc nhiên, hắn nói tăng lương ở đây không phải cho riêng một mình Tiểu Chư mà là tất cả nhân viên trong quán. Những nhân viên khác vô cùng sung sướиɠ khi nghe thấy điều đó
.
Nam Cung Hàn vừa xem xong sổ sách, hắn đi xuống chỗ dành cho DJ cũng là nơi mà Tiểu Chư đang đứng.
Những nhân viên khác thấy vậy cố gắng ra hiệu cho tiểu Chư nhưng con bé lại đang đeo tai nghe, đang phiêu theo nhạc, nó cứ tưởng mấy cái vẫy tay của những nhân viên khác đang quẩy cùng nó. Nó nào có ngờ tới việc đang có một " con sói " nhân lúc nó mất cảnh giác mà đến chỗ nó.
Đang định đi đến chỗ Tiểu Chư thì lúc này, điện thoại của Nam Cung Hàn reo lên, hắn quay lại, vào phòng vệ sinh để nghe máy. Đó là cuộc gọi đến từ Hàn Thương Ngôn.
Hắn cất giọng nói: " Có chuyện gì?? "
Hàn Thương Ngôn sốt sắng nói: " Tôi bị mất dấu Lưu Linh rồi ông ơi! Tự nhiên sau một buổi chiều, mọi thông tin, nhà ở của Lưu Linh đều biến mất. Tôi đã hack hệ thống camera của tòa nhà nơi cô ấy sống đến cái bóng của cô ấy không còn."
Nam Cung Hàn nghe xong mấy lời này của Hàn Thương Ngôn trong lòng cũng có chút lo lắng nhưng hắn đã trải qua nhiều chuyện hắn cư nhiên biết.
Sẽ không một ai tự dưng biến mất rồi không còn một thông tin gì cả. Chắc chắn chuyện này có sự can thiệp của cảnh sát, có lẽ Lưu Linh vì là một phóng viên nên việc thông tin bị cục tình báo giấu đi là chuyện bình thường.
Điều mà hắn lo nhất chính là sự an toàn của cô.
Hắn cứ lo xa như vậy nhưng hắn lại đâu biết rằng, Tiểu Chư - nhân viên mới của quán bar chính là Lưu Linh....Hắn và người hắn đang lo lắng ở rất gần nhau mà hắn đâu biết....