Hàn Thương Ngôn mất gần ba mươi phút mới có thể đến được trung cư nơi Lưu Linh sống bởi vì vừa rồi, để tìm Lưu Linh, hắn đã đi khá xa nhà cô.
Vừa đến nơi, phía trước tòa trung cư, hắn thấy Lưu Linh vừa bước ra từ một cái xe rất sang trọng, người tài xế lấy cái xe đạp từ trong cốp xe phía sau trả lại cho Lưu Linh. Còn có một người đàn ông nữa. Vì đứng từ xa, Hàn Thương Ngôn không thể nhìn thấy mặt người đàn ông kia nhưng xét thấy hắn lại vô cùng quan tâm Lưu Linh, còn đưa cho cô túi đồ vừa mưa và một vài hộp đồ ăn nên cũng thấy khá yên tâm...
Chỉ là bây giờ Hàn Thương Ngôn mới để ý thấy vết thương trêи đầu của Lưu Linh, tuy không lớn nhưng bị trấn thương ở phía sau não thì chắc chắn là rất đau. " Chẳng lẽ tên đàn ông kia là người đã làm Lưu Linh bị thương?" Hắn nghĩ nhưng chỉ đứng ở một góc để theo dõi thêm tình hình, tránh đứt dây động cỏ.
-----------
Trước tòa trung cư.
" Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà và trả tiền viện phí cho tôi nhé! Tôi hứa sẽ trả anh trĩnh thời gian sớm nhất! Thật ngại quá!" Lưu Linh luống cuống đáp.
" Không cần đâu! NHÀ TÔI CÓ RẤT NHIỀU TIỀN ! Nhiêu đó chỉ là tiền tiêu vắt thôi, cô không cần trả!" Hắc Thiên Hạ đáp lại, mặt lạnh lùng nhưng cảm giác vẫn rất chân thành.
Nhưng cái chân thành ấy lại không được diễn tả một cách đúng đắn bởi một tên mặt lạnh. Điều này làm cho người con gái nghèo khó đang đứng trước mặt hắn ....có chút " cay "...
" Tiền tiêu vặt?! Không đáng là bao nhiêu??!! Tôi biết anh giàu, tôi nghèo! Nhưng có cần phải như vậy không? 5 triệu chứ chả đùa, có thể mua rất nhiều thứ!! Vậy mà trong mắt anh ta lại vô cùng nhỏ bé!" Lưu Linh tức giận nghĩ.
Thấy Lưu Linh hậm hực gì đó, Thiên Hạ hỏi:
" Sức khỏe cô không tốt hay sao vậy? Tự nhiên mặt lại xị ra rồi!" Thiên Hạ ân cần quan tâm.
" Tôi không sao! Anh về đi...Cảm ơn ngày hôm nay..." Lưu Linh vừa nói vừa gượng gạo cười nhưng đanh định nói tiếp thì Thiên hạ đã ngồi trong xe và đi.
" Hừ...anh nghĩ anh giàu thì muốn nói gì thì nói muốn làm gì thì làm hả cái tên tóc vàng kia! Hết miệt thị nhà nghèo, xúc phạm nhan sắc đến việc cứ thế đi mà không thèm tạm biệt! Thật tức làm sao...!" Lưu Linh nhìn theo cái xe đang ngày một đi xa dần, nghĩ.
Cô cũng cảm nhận được sự theo dõi của một tên nào đó đứng cách cô không xa...Tên đó là Hàn Thương Ngôn...
Thực ra, ngay từ lúc tốt nghiệp, cô đã cảm nhận được sự theo dõi từ một ai đó nhờ giác quan thứ sáu mạnh mẽ ...chỉ là tên này hành tung bí ẩn, chân tay nhanh nhẹn, thuần thục, không gây hại nên cô không mấy lưu tâm...Bây giờ thì thấy có chút nghi nghi rồi...