Lưu Linh hơi bất ngờ, cô cúi đầu suy nghĩ rồi ngẩng mặt lên nhìn Hắc Thiên Hạ. Hắn có một vẻ ngoài rất soái, mái tóc vàng óng mượt, đôi môi vừa nhìn đã thấy rất quyến rũ còn đôi mắt lại phảng phất buồn với màu xanh bạc hà...Hắn có nét lai Tây, chân cũng rất dài và cổ khá cao, bờ vai rộng, đường nét khuôn mặt đúng thật là chuẩn mỹ nam a!
"Mong rằng điều mình vừa nghĩ ( ở chương trước) không phải là sự thật, nếu không thì thật là....uổng phí " Lưu Linh nghĩ.
Thấy Lưu Linh đột nhiên không nói gì, nhìn chằm chằm vào mình, Thiên Hạ có chút ngại nhưng vẫn lạnh lùng nói: " Bộ tôi đẹp trai lắm hả? Sao cô cứ nhìn tôi chằm chằm vậy??!"
Lưu Linh giật mình, luống cuống đáp:
" Tôi làm gì thèm nhìn anh....chỉ là trêи mặt anh có cái mụn ruồi ở gần mắt nên tôi nhìn thôi! Đúng là tự luyến! "
" Tôi tự luyến còn hơn ai đó đánh rơi mất liêm sỉ, miệng nhỏ rãi rồi mà không biết...!" Thiên Hạ vừa nói xong, miệng cười tủm tỉm, ánh mắt hướng về Lưu Linh.
Lưu Linh bất giác, cô lấy cái điện thoại đặt trêи cái bàn ở đầu giường, nhanh chóng nhìn vào màn hình rồi soi.
Còn hắn, nhìn thấy cô làm vậy, cười không ngậm được miệng. Lưu Linh thấy hắn cười lại đoán ra được chính là hắn đang muốn trêu đùa mình, cô tức giận, hậm hực nói:
" Anh giám trêu đùa tôi! ĐỒ ĐÀN ÔNG ĐỂU! "
Hắn cư nhiên nghe thấy câu nói đó nhưng không những không giận mà hắn còn cảm thấy cô dễ thương. Thiên Hạ ngồi xuống giường, nói:
" Tôi không có trêu đùa gì cô cả! Chỉ là miệng cô không chỉ rớt rãi mà trêи răng còn dính một cộng hành nhỏ ( do vừa rồi ăn canh )nên tôi mới cười thôi!"
Lưu Linh lúc này, mặt đỏ ửng lên " ôi mẹ ơi! Hình tượng của mình xây dựng bao lâu nay mất hết cả rồi!"
" À mà ...chúng ta kết bạn Wechat được chứ?"
" Hả? Wechat á?!! Đương nhiên là được rồi! " Lưu Linh luống cuống đáp.
-----------
Trong lúc này, ở một nơi nào đó, Hàn Thương Ngôn vì vừa rồi mải sale hàng trêи mạng nên hắn vô tình lạc mất Lưu Linh.... Bây giờ thì hắn cuống cuồng lên, mặt mày lo lắng. Thực ra, hắn định nhân cơ hội nào đó, gắn định vị GPS lên máy điện thoại của Lưu Linh nhưng chưa có cơ hội...Giờ thì hay rồi! "Không tìm thấy Lưu Linh liệu Nam Cung Hàn có giết chết mình không đây ??!"
Hàn Thương Ngôn là một sát thủ chuyên nghiệp nhưng cũng là một con người bình thường, bỗ não của một sát thủ mách bảo hắn phải bình tĩnh. Hắn nghĩ " Chắc cô ta lớn rồi nên sẽ biết đường về thôi!! Mình đây là đang lo lắng gì chứ!! Phải bình tĩnh! Khéo bây giờ cô ta đang ở nhà cũng nên..."
Nghĩ gì làm nấy, hắn nhanh chóng ngồi lên cái xe motor của mình, phóng một mạch về trung cư, nơi Lưu Linh sống....