Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 30: Ừm...xinh nhưng là của tôi




Nghĩ tới đây, Nam Cung Hàn mắt có chút rưng rưng, hắn không muốn nhớ về quá khứ ấy nữa. Bởi những chuyện của quá khứ kia khiến hắn cảm thấy vô cùng áy náy, có lỗi với người mẹ của mình....

Cái gì đau khổ, cái gì khiến ta khóc thì cất nó vào tận đáy lòng, ai yêu ta, ai thương ta, ai vì ta mà hi sinh thì cất trong tim...Đó là đối với người khác còn Nam Cung Hàn thì ngược lại, hắn cất mọi thứ buồn bã đau khổ ở nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn...Cũng vì sự đau khổ quá nhiều mà khiến tâm hồn hắn từ một cậu bé ngây thơ trở thành một ác ma với nụ cười khiến kẻ khác rùng mình...

Bỗng từ trêи tầng, vang lên một âm thanh gì đó, Nam Cung Hàn chạy vội lên trêи...

Hắn mở cửa phòng ra thì thấy Lưu Linh đã không còn trêи giường, cái balo của Lưu Linh cũng biến mất... Hắn thấy cửa sổ mở, bước vội tới thì thấy bác lao công đang đẩy rác... Ánh mắt Nam Cung Hàn đa nghi nhưng rồi hắn lại cười tà mị khi nhìn vào cái thùng rác kia....

Có một mẩu áo nhỏ của Lưu Linh thò ra ngoài, hắn biết điều ấy, nhận ra điều ấy nhưng không đuổi theo hay ép cô ở lại bởi cô hiện tại và hồi nhỏ khá giống nhau....Đều thích chơi trốn tìm...

Nam Cung Hàn bước ra khỏi phòng ngủ, sau đó di chuyển sang phòng sách. Hắn gọi điện thoại cho vệ sĩ bí mật của hắn.

" Alo!!! Nếu là chó thì sủa, là mèo thì kêu meo, là lợn thì kêu ủn ỉn....! " Người vệ sĩ ở đầu dây bên kia vừa nhấc máy liền nói.

" Nếu là người trả lương cho cậu thì sao??!" Nam Cung Hàn giọng lạnh lùng nói.

" Thì đương nhiên là phải hoàn thành tốt nhiệm vụ!! Sao?? Có cái gì cần tôi theo dõi à?? Để tôi đoán xem nhé!!" Người về sĩ lời nói như muốn trêu đùa Nam Cung Hàn.

"Hàn Thương Ngôn!! Tôi Không đùa đâu!! Tôi cần cậu theo dõi một cô gái tên Lưu Linh!! " Nam Cung Hàn đi thẳng vào vấn đề.

". Lưu Linh?? Nghe quen quen.... A ...đúng rồi Linh " mật " phải không?? Có phải cái đứa con gái lúc nào cũng bám lấy cậu trong cô nhi viện đúng không?? " Hàn Thương Ngôn ngạc nhiên hỏi.

" Đúng!! Cậu vẫn còn nhớ cô ấy à??"

" Ha ha nhớ chứ sao không!! Hồi còn ở cô nhi viện, lúc đó tôi với cậu 6 tuổi còn Linh " mật " 4 tuổi. Ngày ấy con bé đó cứ bám cậu như sam đấy. Nếu năm ấy, con bé không bị người khác nhận nuôi thì có lẽ bây giờ vẫn sẽ bám lấy cậu !! Haizzz chắc giờ lớn lên xinh xắn lắm nhỉ??" Thương Ngôn vừa nói vừa nhớ lại kí ức ngày xưa..

" Ừm...xinh nhưng là của tôi!! Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ em ấy!! Nhớ chưa?? Hả?!" Nam Cung Hàn giọng có chút biến đổi, hình như hắn đang ngại ngùng khi khen một người con gái..của hắn...

" Biết rồi!! Khổ lắm!! Nói mãi!! Tôi sẽ làm tốt những gì cậu giao phó!! Yên tâm!! Mà này nhớ tăng lương..."

Hàn Thương Ngôn đang định nói tiếp thì Nam Cung Hàn đã tắt máy " Tút ...tút..."

" Đậu xanh rau má thằng này!! Nhà thì rõ giàu mà không tăng lương cho mình!! Thật là.... Haizzz Nam Cung Hàn ơi là Nam Cung Hàn hóa ra bây giờ mới biết yêu, biết ngại ...."