Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 160: NỤ CƯỜI HẠNH PHÚC!




Tại biệt thự gần cánh rừng phía Bắc Tố Tố bước vào căn nhà ngày xưa của gia đình, trong lòng không khỏi bồi hồi, xúc động nhớ về những kí ức xưa.

Tuy một số vật dụng đã bị thay đổi vì thời gian nhưng đối với cô, những vật dụng này chính là một phần trong tuổi thơ hạnh phúc của mình.

Tố Tố đánh mắt nhìn xung quanh rồi cô nhìn thấy bức ảnh gia đình 4 người được treo ở vị trí đẹp nhất trong nhà. Cô bước đến, nhìn người bố đang nở nụ cười hạnh phúc, nhìn người mẹ tảo tần, bao dung, nhìn người anh trưởng thành, khôi ngô rồi mới nhìn đến bản thân mình với mái tóc tém cá tính.

Mọi thứ trước mắt cô đều đã là quá khứ. Bố mẹ giờ đã già, anh trai giờ đã ở một phương trời khác còn cô giờ đã trở thành cảnh sát, đã trưởng thành và tự lập. Nhưng Tố Tố nghĩ đến đây thì trong lòng cảm thấy có chút chua xót...

Bà lão đứng bên cạnh nhìn Tố Tố, ánh mắt như bị một luồng sương mờ che kín, sống mũi nghẹn nghẹn...Cô bé bướng bỉnh, luôn muốn làm con trai giờ đã khôn lớn, " trổ mã " trở thành một người con gái xinh đẹp.

Nhưng trong ánh mắt của Tố Tố lại như chứa cả ngàn tâm sự không thể sẻ chia cùng ai.

Tố Tố nhìn bức ảnh một hồi thì tự nhiên cô ho dữ dội. Bà lão thấy vậy thì liền đưa cô lên phòng nghỉ ngơi rồi gọi bác sĩ.

Khoảng ba mươi phút sau, sau khi đo huyết áp, nhịp tim và thân nhiệt của Tố Tố, vị bác sỹ sắc mặt lo lắng nhìn người bảo mẫu rồi mới ngẩng đầu nhìn Tố Tố. Ông nói:

" Tiểu thư bị cảm không nhẹ đâu! Bây giờ cơ thể của cô đang rất yếu và cần phải được nghỉ ngơi nếu không bệnh cũ sẽ tái phát! Như vậy sẽ rất nguy hiểm ! "

Nghe bác sĩ nói vậy, bà lão - người đã từng làm bảo mẫu cho Tố Tố ngày bé bồi hồi nhớ lại...

Nhớ năm ấy, cũng vào mùa đông lạnh giá này, khi ấy Tố Tố mới chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi ngây thơ, hồn nhiên. Trong một lần nghịch tuyết, chạy nhảy cùng anh trai ở sân nhà, Tố Tố không may bị nhiễm lạnh...Lúc đó ai cũng nghĩ đó chỉ là cảm lạnh bình thường cho đến khi căn bệnh trở nên nghiêm trọng...

Tố Tố bị viêm phổi và ho rất nhiều. Có những lúc ho khan liên tục, cũng có những lúc ho có đờm lẫn cả mật xanh, mật vàng. Gương mặt hồng hào, đôi môi hồng ngày nào cũng dần nhạt màu trắng bệch.

Bố mẹ cô trong lòng không hỏi xót xa. Cả hai người vì không muốn căn bệnh trở nặng hành hạ đứa con gái bé nhỏ nên đã vay nợ, dốc hết tiền của đưa cô ra nước ngoài để điều trị dứt điểm. Tính ra từ lúc đó đến giờ cũng đã hơn mười mấy năm rồi. Bệnh cũ tái phát là điều có thể xảy ra....

Thấy vị bác sỹ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi, bà bảo mẫu tiến tới bên ông, nhắn nhủ:

" Mong ngài chữa khỏi bệnh cho tiểu thư nhà tôi ạ! " Vừa nói bà vừa nhét vào tay vị bác sỹ một chiếc phong bì.

Vị bác sĩ cầm lấy phong bì của bà, ánh mắt có chút chần chừ rồi nói:

" Tôi là bác sĩ, trách nhiệm của tôi là chữa bệnh cứu người! Số tiền này, bà cứ giữ lấy! Tôi có ơn với bố mẹ của tiểu thư đây, cái ơn này không thể trả bằng tiền! Dù thế nào thì tôi cũng sẽ chữa khỏi cho cô ấy! Bà yên tâm!"

Nói rồi vị bác sĩ kia rời đi...

-----------

Trong lúc đó, tại nhà của Nam Cung Hàn

Trong căn phòng ấm áp, Lưu Linh từ từ tỉnh giấc nhưng lại không thấy ai cả. Hơi ấm của hắn dường như vẫn còn vương vấn xung quanh cô.

Phải nói thực là hắn rất thơm! Mùi bạc hà lành lạnh, man mát của hắn hòa cùng với mùi hoa lavender dìu dịu từ cơ thể cô tạo ra một luồng không khí vô cùng dễ chịu và sảng kɧօáϊ.

Lưu Linh tiến đến bên chiếc bàn trang điểm. Cô ngồi xuống rồi nhìn vào gương mặt trêи chiếc gương rồi nở một nụ cười...Một nụ cười hạnh phúc!

Xem ra, vở kịch tình cảm lãng mạn này, cô vừa là diễn viên vừa là biên kịch và cũng là đạo diễn!

...Nhưng hắn đâu phải một con rối để cô dễ dàng điều khiển?