Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 157: LÀ LẦN ĐẦU SAO?




Đã hơn một tháng không nghe ngóng được tin tức gì về Lưu Linh, trong lòng Tố Tố cảm thấy có chút lo lắng và bất an.

Ngoài ra, cũng vì việc tự ý điều tra lần trước tại quán bar của Nam Cung Hàn mà cô bị cảnh sát trưởng phạt viết bản kiểm điểm đồng thời bị cấm tham gia vào hoạt động điều tra trong vòng ba tháng. Bố mẹ cô cũng vì việc này mà rất lo lắng. Họ gọi cô về nhà nói chuyện nhưng từ đầu đến cuối lại khuyên cô bỏ nghề này, tìm mối hôn sự tốt mà gả đi.

Trong phòng khách

" Con đã nói bao nhiêu lần rồi! Tại sao bố mẹ cứ bắt ép con phải đi xem mặt với mấy tên thiếu gia đó vậy? Con có thể tự lo cho mình được mà!" Tố Tố đứng bật dậy khỏi ghế sofa, cất giọng.

" Tố Tố à... Bố và mẹ đã già cả rồi, chỉ mong con yên bề gia thất, sớm có con để bố mẹ có cháu mà bồng mà bế... Làm cảnh sát rất nguy hiểm, lỡ như con mà xảy ra mệnh hệ gì thì hai thân già này sẽ đau lòng mà chết mất... " Bố của Tố Tố giọng khàn khàn nói rồi ho khan liên tục.

Bố cô bị bệnh viêm phổi, đang điều trị tại nhà. Nghe tin Tố Tố gặp vấn đề trong công việc, trong lòng ông cảm thấy lo lắng nên mới gọi cô về. Thân là cha, điều ông luôn mong mỏi chính là mong cho con gái mình bình an vô sự. Ông nói những lời đó cũng chỉ muốn cô thấu hiểu được nỗi lòng của người cha này mà thay đổi...

Mẹ của Tố Tố xoa nhẹ lưng cho chồng rồi lấy ly nước cam trêи bàn cho ông uống. Bà nhìn cô, nhìn người con gái mà chính tay bà nuôi dạy mà lòng như thắt lại. Bà nói:

" Ta là mẹ con, ta tôn trọng quyết định của con, ta không cấm cản con khi con chọn nghề cảnh sát...

Nhưng con biết mà...Tố Tố... anh trai con cũng vì cái nghề này mà ra đi...Nhìn những vết thương trêи tay, trêи lưng con, ta làm sao không lo lắng được chứ?! Tố Tố à...Nghe mẹ..đi con..."

Tố Tố nghe người thân sinh mình nói những lời ấy trong lòng cũng cảm thấy nhoi nhói...Thời gian bị cấm tham gia hoạt động điều tra là ba tháng, cô đã nghe theo lời ba mẹ để đi xem mắt...

Tuy vậy nhưng cô vẫn luôn tranh thủ thời gian để đi tìm tung tích của Lưu Linh.

Tố Tố từng đi đến cục tình báo Trung ương để hỏi về các phóng viên ngầm tham gia phá án nhưng người ở đó đều không tiết lộ. Cô cũng đã đến quán bar của Nam Cung Hàn nhưng lại nghe tin Lưu Linh ( Tiểu Chư ) không còn làm ở đó nữa.

Dường như mọi thông tin về Lưu Linh đã biến mất hoàn toàn...

Trong một lần tìm kiếm thông tin, cô vô tình tìm thấy được đoạn video thu được từ camera của quán bar One Night. Trong video có một người trông rất giống với Lưu Linh... chỉ là video này là của bốn tháng trước. Về mặt thời gian thì cách nhau khá xa...nên Tố Tố có phần hơi đắn đo.

Mặc dù vậy nhưng cô nghĩ cho dù có là một manh mối nhỏ thì cũng nên đến quán bar đó để tìm hiểu thêm.

Đêm hôm đó

Sau khi ăn tối với người mà bố mẹ đã sắp xếp để xem mặt, cô đã tự mình đi đến quán bar One Night để tìm tung tích của Lưu Linh.

Tuy bảo mật của quán bar này cao nhưng vì là một cảnh sát nên với cô mọi thứ đều rất đơn giản để vượt qua. Khi lẻn được vào phòng trực camera, cô nhanh chóng đánh gục hai tên bảo vệ rồi tìm, sao lưu các đoạn băng vào trong USB của mình.

Trêи tivi ghi hình, có những căn phòng khiến cô nhìn vào mà muốn ngượng chín cả mặt...nhưng cũng có những cảnh tượng khiến cô cảm thấy rất khó chịu và bức bối.

Trong lúc mất cảnh giác, cô bất ngờ bị ai đó đánh ngất từ phía sau...Lúc đó, Tố Tố mới biết rằng mình đã vào nhầm hang cọp...

Khoảng một lúc sau, khi cô lấy lại nhận thức thì trước mắt..không...là mắt...mắt cô đã bị che kín bởi một lớp vải. Bằng cảm giác, cô có thể cảm nhận được, bản thân đang bị vác bởi một người đàn ông nào đó mà tiếng bước chân đang nhanh lại đột nhiên dừng lại.

Cô nghe thấy giọng của một người đàn ông khác nói với người đàn ông đang vác cô trêи vai.

" May mà tìm được người chứ không chúng ta tiêu mất!"

Tố Tố vừa nghe xong chợt hiểu ra vấn đề, cô là đang bị bắt cóc.

Một âm thanh nhỏ truyền đến tai cô, đó là tiếng bấm thang máy. Tố Tố bất giác kêu lên ú ớ mặc dù miệng đã bị dán băng dính.

Cô biết mình là cảnh sát, bản thân trong trường hợp này phải bình tĩnh nhưng không hiểu sao tim cô cứ loạn hết cả lên. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng người đàn ông kia lại quá khỏe, huống hồ chân và tay cô lại bị trói...Sự sợ lại bao trùm lấy cô..

Tiếng chuông thang máy lại vang lên, dường như đã đến tầng họ muốn. Họ bước đến trước một căn phòng rồi gõ cửa.

Trong chốc lát, cửa phòng đã mở. Tố Tố có thể nghe thấy tiếng thở từ lồng ngực mình, cô không biết rằng thứ mà cô sắp phải đối mặt đáng sợ đến mức nào...

" Chúng tôi đưa người đến như mong muốn và yêu cầu của ngài! "

Người đàn ông khàn giọng, chỉ đáp lại đơn giả bằng một tiếng: " Ừm "

Họ đưa Tố Tố đặt lên giường rồi đi ra ngoài... Khi cánh cửa khép lại cũng là lúc nỗi sợ hãi trong lòng Tố Tố lên đến đỉnh điểm.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét của người đàn ông kia, hắn đang nhìn cô bằng ánh mắt của một con thú ăn thịt...Điều đó làm cô run sợ, lùi về phía sau...

Nhưng hắn dường như lại rất thích thú trước phản ứng ấy của cô, hắn từ từ đến gần cô, nhẹ nhàng bỏ chiếc túi vải đang chùm đầu cô rồi từ từ tháo chiếc băng dính ra khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn...Nhưng hắn lại không bỏ chiếc khăn đang bịt kín mắt cô.

Cô cất giọng, lớn tiếng nói:

" Tôi là cảnh sát! Yêu cầu anh thả tôi ra! Tôi sẽ không kiện anh vì hành vi này nên..."

Tố Tố vừa nói đến đó thì người đàn kia liền ghé sát tai cô, giọng khàn, trầm ấm có phần trêu ghẹo nói:

" Là lần đầu sao? "

Rồi hắn lại nói tiếp:

" Cảnh sát? Em nghĩ tôi tin em sao? Em biết không!? Nói dối là sẽ bị phạt đấy!...Em muốn tôi phạt em như thế nào? "

Tác giả: Có lẽ các bạn cũng đoán được người đàn ông này là ai đúng không?

( Cặp Lưu Linh và Nam Cung Hàn để chương sau nhé! Mình lỡ nhận giỏ hoa quả của Âu Dương Đình nên cho cu cậu thêm đất diễn! HiHi )