Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 153: TÔI NÓI EM BẨN. BÂY GIỜ EM ĐI TẮM CHO TÔI.




Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Nam Cung Hàn kéo tay cô lên xe, gương mặt như tối xầm lại nhìn cô.

Liên Sát biết bản thân lúc này không nên bước vào trong xe nên tạm thời đứng ở bên ngoài chờ Nam Cung Hàn gọi vào. Mặc dù không ở trong xe nhưng anh cảm giác được, so với cái lạnh giá bên ngoài, trong xe còn lạnh hơn.

Đôi tay lạnh lẽo của hắn nắm lấy cổ tay cô khiến cô cảm thấy rất sợ hãi. Hôm nay, sự kì lạ của hắn làm cô cảm thấy hắn hiện tại và trước kia giống như hai cá thể khác nhau vậy.

Cô nhớ hơi ấm từ nụ hôn của hắn trêи trán cô, nhớ cách hắn chăm sóc, quan tâm, bảo vệ cô...Hình ảnh của hắn trước mắt cô hiện tại giống như một con ác quỷ máu lạnh.

Ảnh mắt lạnh lẽo ấy nhìn về phía cô rồi lên tiếng.

" Người đàn ông vừa rồi em gặp ở đâu? Tại sao lại khoác áo của hắn? Nói! "

Lưu Linh không biết mình đã làm gì sai. Cô cảm giác hiện tại bản thân giống như một tên tội phạm đang bị thẩm vấn...Cô run sợ đáp.

" Lúc...lúc em đang ăn bánh, nhìn ra bên ngoài thấy có con thỏ, em sợ nó lạnh nên mới chạy ra ngoài...Em đuổi theo nó rồi gặp anh ta. Em không biết anh ta là ai cả nhưng hình như anh ta biết em. Khi em đau đầu, anh ta đã lấy áo khoác của bản thân khoác lên người em...Em thật sự không biết bản thân đã làm sai điều gì. Vì vậy mà anh đừng giận em có được không? "

Lưu Linh vừa nói, hai mắt vừa ngấn lệ, trong lòng sợ hãi vô cùng. Bản thân từ đầu tới cuối chỉ cúi gầm mặt, không dám nhìn vào đôi mắt của người đàn ông này, càng không muốn người đàn ông này tức giận mà bỏ mặc mình.

Nam Cung Hàn dường như rất hài lòng với thái độ thành khẩn của cô. Hắn từ từ ôm cô vào lòng rồi an ủi nói.

" Anh sẽ không giận nữa...Nhưng em không được đến gần người đàn ông kia. Tuyệt đối không! Nếu anh mà thấy em ở bên hắn lần nào nữa, đừng trách anh tàn nhẫn..."

Đó là an ủi ư? Lời an ủi hay lời cảnh báo, nhắc nhở của hắn?

Nằm trong lòng hắn lúc này cảm giác thật lạnh lẽo...

Sau một hồi, Nam Cung Hàn mới gọi Liên Sát lên xe. Để hắn đứng chịu lạnh bên ngoài chính là hình phạt vì để lạc mất Lưu Linh. Bây giờ hắn đã nguôi giận nên mới cho cậu vào trong xe.

Liên Sát khởi động xe rồi đưa Nam Cung Hàn và Lưu Linh về biệt thự...

Khoảng ba mươi phút sau, tại biệt thự Nam Cung Hàn.

" Thiếu gia! Mừng ngài trở về! " Quản gia Phong bước vội đến cửa chính.

Nam Cung Hàn cởi bỏ giày cho bản thân rồi đưa chiếc áo khoác cho quản gia Phong, lạnh giọng đáp.

" Ừm! Chuẩn bị nước tắm cho tiểu thư đi! "

Lưu Linh có chút ngạc nhiên, vội vàng nói.

" Không phải trước khi đi dự tiệc, em đã tắm rồi mà. Tại sao lại..." Nhưng đang nói nửa chừng thì bị hắn chặn lời.

" Tôi nói em bẩn. Bây giờ đi tắm cho tôi. Đừng thách thức lòng kiên nhẫn của tôi! "

Nói xong, hắn lạnh lùng bước lên phòng làm việc.

Hắn nói bản thân sẽ không tức giận nhưng cứ hễ nghĩ đến việc cô khoác áo của một người đàn ông khác, được cõng bởi một người đàn ông khác không phải hắn. Hắn lại tức điên lên.

Khi hắn ôm cô vào lòng, hắn nghĩ bản thân có thể kiềm chế lại được tất cả sự phẫn nộ của bản thân nhưng ngay lập tức mùi nước hoa đàn ông trêи quần áo của cô, lại khiến hắn càng trở nên không vui.

Trong mắt hắn, quần áo của cô bây giờ cho dù không dính bụi nhưng vẫn rất bẩn. Nó khiến hắn bất mãn mà khó chịu vô cùng.

Đôi mắt hắn nhìn vào màn hình máy tính nhưng trong tâm trí hắn lại chỉ xuất hiện hình ảnh của cô...Hắn bị điều đó chi phối rất nhiều.

Vì vậy mà Nam Cung Hàn đã rời khỏi phòng làm việc bước đến phòng tắm của Lưu Linh.