Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 149: NỂ MẶT




Tiếng nhạc violon cùng tiếng piano và những nhạc cụ khác vang lên rồi dần hòa quyện vào nhau, tạo nên một dàn hòa âm không chỉ toát lên được vẻ sang trọng mà còn khiến những vị khách tới dự được thư thái.

Khi tiếng nhạc dừng lại, ánh đèn tập trung chiếu về nơi trung tâm của căn phòng rộng lớn. Mọi người, ai nấy đều chăm chú ngước nhìn con người đang từ từ bước ra từ trong cánh gà trong sự mong chờ.

Cụ cố nhà Âu Dương vẫn như thường lệ, ăn mặc giản dị nhưng không lỗi thời. Những đường may trêи áo, những họa tiết đều được thêu dệt từ một trăm phần trăm tơ tằm chính gốc của vùng dân tộc thiểu số ( nổi tiếng với truyền thống làm vải tơ tằm ).

Nhưng cụ cố không đi ra một mình, ánh mắt của mấy vị thiếu gia, công tử bột dần hướng về " bông hoa " đang đi cạnh cụ - Âu Dương Na Na.

Một vị khách không dấu nổi sự cảm thán trong lòng mà cất giọng khen ngợi.

" Quả đúng là cháu gái của cụ cố nhà Âu Dương! Thật sự xinh đẹp! "

Một người khác thấy vậy cũng lên tiếng.

" Tôi nghe nói, bữa tiệc mừng thọ hôm nay là do một mình cô gái này chuẩn bị đó! Đúng là người trẻ tuổi vừa xinh đẹp vừa giỏi giang! "

Âu Dương Na Na ngẩng mặt nhìn mọi người xung quanh rồi nở một nụ cười ngọt ngào khiến cho những gã đàn ông xung quanh không khỏi điêu đứng, mê mẩn.

Ấy vậy mà Nam Cung Hàn một cái liếc mắt cũng không có. Hắn từ đầu tới cuối, cho dù là nói chuyện xã giao với mấy vị khách khác cũng không rời mắt khỏi Lưu Linh.

Thấy cháu gái có vẻ không được chú tâm, cụ cố nắm lấy tay cô rồi nói nhỏ.

" Không phải vội. Ông nói sẽ giúp là ông sẽ giúp. Hắn rồi cũng sẽ phải nhìn cháu thôi..."

Nghe cụ cố nói vậy, Âu Dương Na Na chỉ biết cười nhạt. Cô đỡ lấy tay cụ rồi từ từ bước lên khán đài.

Cụ cố bước từng bước chậm rãi. Một người phục vụ từ trong cánh gà, mang ra một chiếc mic rồi cung kính đưa cho cụ. Cụ nhìn xuống mọi người phía dưới, gương mặt hạnh phúc, từ tốn nói.

" Cảm ơn các vị hôm nay đã không quản ngại đường xá xa xôi, thời gian mà đến đây tham gia bữa tiệc mừng thọ này của lão già này.

Trải qua bao nhiêu năm bươn chải, làm ăn, vật lộn với cuộc sống khắc nghiệt để đạt được thành công mãn nguyện như ngày hôm nay, tôi cảm thấy rất vui. Nhưng mà không ai có thể thoát được quy luật của tự nhiên, con người rồi cũng phải già đi, không thể lo hết mọi chuyện, tôi cũng vậy. Một ngày nào đó, tại một thời điểm nào đó rồi cũng sẽ chết đi. Lúc đó, chỉ mong mọi người đừng quên đi lão già này. Mong sao cho đứa cháu gái của tôi có một người chồng biết yêu thương, trân trọng nó...Có như vậy, tôi ra đi mới cảm thấy mãn nguyện..."

Âu Dương Na Na đứng bên cạnh, nghe cụ cố nói vậy, đôi mắt cô hơi cay cay nhìn cụ cố...

Những vị khách bên dưới thấy được tình thương mà cụ cố dành cho cô cháu gái và sự nghiệp thì không dấu nổi sự ngưỡng mộ, vỗ tay liên tục.

Âu Dương Na Na đỡ cụ cố xuống dưới khán đài cùng chung vui với mọi người. Một người nhân viên phục vụ mang rượu đến.

" Hôm nay là ngày vui của lão! Mọi người hãy ăn uống vui vẻ nhé!"

Nói xong, tất cả cùng nhau nâng ly chúc mừng cụ. Mọi người nhanh chóng vây quanh cụ cố để nhân cơ hội này tạo ấn tượng với cụ và Na Na.

Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, những đôi trẻ, những cặp vợ chồng bắt đầu nắm lấy tay nhau bước lên khán đài khiêu vũ theo giai điệu êm ái.

Nam Cung Hàn cùng lúc đó vô tình lạc mất Lưu Linh, chớp mắt cái đã không thấy cô đâu cả. Hắn vội vàng gọi một số vệ sĩ đi tìm cô, gương mặt tuy vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng lại lo lắng vô cùng.

Cụ cố thấy Nam Cung Hàn đang đứng một mình thì liền sai phục vụ gọi cậu đến.

Hắn sau khi nghe lời được truyền lại từ người phục vụ, trong lòng có chút không vui nhưng với người lớn tuổi, đặc biệt còn là cụ cố nhà Âu Dương, hắn đã đến đây dự tiệc mừng thọ thì cũng phải nể mặt nhân vật chính trong bữa tiệc.