Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 142: TRÒ CHƠI CÒN CHƯA KẾT THÚC




Vì cuộc họp cổ đông diễn ra khá lâu, khi kết thúc cũng đã gần trưa. Nam Cung Hàn định về bệnh viện thì nhận được tin tức vừa mới thu thập của nhóm người bí ẩn mà anh đào tạo.

Nam Cung Hàn cùng Liên Sát lên xe đi đến khu rừng - căn cứ của nhóm người bí ẩn.

Ở bệnh viện khi đến trưa sẽ có người mang bữa trưa lên cho Lưu Linh, tuy vậy nhưng Nam Cung Hàn thấy không yên tâm. Anh gọi điện cho Dương Hoàng.

Ở đầu dây bên kia, Dương Hoàng đang tất bật đọc đống sổ sách trêи bàn, vội vàng cất máy.

" Có chuyện gì vậy? "

Nam Cung Hàn giọng trầm khàn nói.

" Cậu có thể đến bệnh viện trông Lưu Linh cho tôi không? Tôi bận chút việc nên không về được".

Dương Hoàng đang cảm thấy bực mình với đống sổ sách trêи bàn, cố gắng tìm lấy một cái cớ hợp lý mà thoát khỏi sự dám sát của người bố đáng kính. Nghe hắn nói vậy liền trở nên vui vẻ hơn.

" Được! Cậu cứ giao cho tôi. Tôi từng là bác sĩ nên việc này giao cho tôi là hợp lý nhất rồi! "

Nam Cung Hàn cảm thấy hơi kỳ lạ, anh có chút nghi nghi.

" Sao hôm nay nhiệt tình vậy? Tôi nói trước cô ấy là của tôi, cậu đừng có hòng đụng tới!"

Dương Hoàng nghe hắn nói vậy liền chỉ biết cười khổ. Thấy ông bố đã đi ra ngoài, anh mới nói.

" Thì tại bố tôi bắt tôi phải xem đống tài liệu... tôi làm được nhưng không quen, muốn lấy lý do để đi ra ngoài, may mà cậu gọi nên mới vui vẻ như vậy. Nói thật là tôi có chết cũng không dám có ý đồ xấu với em dâu đâu!"

Nghe xong, Nam Cung Hàn cũng cảm thấy yên tâm, thậm chí trong lòng còn có chút vui khi nghe hai từ " em dâu " mà Dương Hoàng vừa nói.

Căn bản, hắn không phải không tin người anh em của mình mà là tự nhiên thấy Dương Hoàng nhiệt tình nên mới sinh nghi.

" Ừm. Vậy thì tốt".

Nói xong, hắn cúp máy.

Dương Hoàng thấy bố anh vừa bước vào, anh liền bước đến nói với ông chuyện Nam Cung Hàn nhờ vả.

Bố Dương Hoàng biết Nam Cung Hàn là bạn của con trai mình, cũng rất yêu quý hắn nên nghe con trai nói vậy thì liền đồng ý ngay.

Dương Hoàng đi xuống lấy xe rồi đi đến bệnh viện. Khi đi qua một cửa hàng bán đồ ăn ngon nhất thành phố, anh ghé vào mua vài thứ.

Thức ăn bệnh viện, Dương Hoàng đã thấy qua nhiều lần, đều rất nhạt nhẽo, màu sắc đơn giản. Vì vậy anh ghé quán mua một vài món ngon, phù hợp với người vừa mới xuất huyết nội tạng cho Lưu Linh.

****

Ở bệnh viện, trêи hành lang bước đến phòng bệnh của Lưu Linh, người y tá nam đang đẩy chiếc xe inox, bên trêи là một khay thức ăn với những món mà nhà bếp đã chuẩn bị trước.

Người y tá nam đôi mắt đảo qua đảo lại trước sau vô cùng gian xảo. Đôi bàn tay thô ráp không giống đôi bàn tay của một y tá chút nào. Dáng người to cao, bước những bước dài về phòng bệnh của Lưu Linh.

Trong phòng bệnh, Lưu Linh đang ngồi xếp trêи giường xếp mô hình khủng long mà Nam Cung Hàn mới mua cho cô ngày hôm qua.

Tiếng mở cửa vang lên, Lưu Linh ngẩng đầu lên thì thấy người y tá nam kia mang thức ăn tới. Một luồng khí lạnh bay vào làm cô có chút rợn người, hai mắt mở to nhìn người y tá kia.

Anh ta tiến về phía cô rồi từ gương mặt lạnh lùng kia nở một nụ cười gượng gạo, đặt thức ăn lên bàn cho cô.

Lưu Linh bây giờ rất đơn thuần, nhìn người y tá kia tuy có vẻ kỳ lạ nhưng cô không mấy quan tâm. Bụng đã réo lên, cô nhìn mấy đĩa thức ăn rồi thở dài ngao ngán.

Trêи bàn chỉ có một bát cháo loãng cùng với một ly sinh tố dâu. Tất cả chúng đều đã được làm nhuyễn để phù hợp với người vừa bị xuất huyết nội tạng như cô.

Y tá nam kia vẫn đứng đó, đôi mắt hướng về cô với vẻ đầy mong chờ.

" Bác sĩ có dặn tôi phải nhìn tiểu thư ăn hết mới được ra ngoài ạ! "

Lưu Linh nghe y tá nói vậy, cũng không muốn làm khó. Cô cầm chiếc thìa bạc trêи tay rồi từ từ múc một thìa cháo.

Khi thìa cháo kia vừa đi gần đến miệng thì lúc này từ ngoài cửa, Dương Hoàng bước vào, trêи tay cầm một túi đồ ăn tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Lưu Linh đặt thìa cháo vào bát rồi nhìn về phía anh, vẻ mặt mong chờ.

Dương Hoàng thấy vậy liền mỉm cười, anh ngồi xuống cái ghế bên giường cô, bê bát chào và ly sinh tố kia ra nơi khác rồi đặt thức ăn mà mình vừa mua lên bàn, hí hửng nói.

" Anh là Dương Hoàng - bạn của Nam Cung Hàn. Cậu ấy nhờ anh đến chăm sóc em bởi cậu ta bận giải quyết công việc".

Nghe Dương Hoàng nói vậy Lưu Linh chỉ " vâng " một tiếng còn ánh mắt vẫn dán lấy mấy món trêи bàn.

Cô thèm đến nhỏ dãi, hai mắt sáng lên nhìn anh, mỉm cười đáng yêu rồi nói.

" Chỗ này là cho em hả? "

" Ừm! Ăn đi cho nóng! Mau chóng khỏe mạnh thì Cung Hàn mới yên tâm. " Dương Hoàng vừa nhìn thấy Lưu Linh liền cảm mến vô cùng. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô bé rồi mờ từng hộp đồ ăn.

Y tá nam kia thấy vậy, trong lòng dường như đang vô cùng tức giận. Người y tá cố gắng mỉm cười, nhìn Dương Hoàng, cung kính nói.

" Thưa thiếu gia, thức ăn này không phù hợp với tiểu thư ạ! Đầu bếp đã chuẩn bị những món phù hợp, ngài làm vậy là làm khó tôi rồi. "

Dương Hoàng cau mày nhìn người y tá kia, giọng nói có chút khó chịu.

" Làm khó? Anh chỉ là một y tá, không phải là bác sĩ thì làm sao biết được nó có phù hợp hay không? Tôi là bác sỹ nhiều năm đương nhiên biết thức ăn nào phù hợp với em ấy.

Cậu đây là đang dạy tôi sao?"

" Tôi nào dám như vậy..." Người y tá nam nghe Dương Hoàng nói vậy liền có chút lo lắng vội vàng mang những thức ăn kia ra ngoài.

Ở nhà kho

Người y tá nam ném bát cháo xuống đất, tức giận đạp vào bức tường rồi hậm hực nói.

" Mẹ nó thằng chó! Dám phá hủy kế hoạch của bố mày! Đúng là tức chết đi được!"

Anh ta quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

" Đại ca! Bây giờ phải làm sao đây? "

Người đàn ông lạnh lùng nói.

" Cứ từ từ...Trò chơi này còn chưa đến hồi kết thì chúng ta vẫn còn cơ hội!"