Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 139: NAM CUNG HÀN LÀ BẠN TRAI CỦA LƯU LINH




Các nhân viên y tá đưa Lưu Linh về phòng bệnh để nghỉ ngơi. Bây giờ trong phòng chỉ còn Nam Cung Hàn và bác sĩ.

Ông mời hắn ngồi xuống rồi đi đến tấm bảng - nơi dán các tấm chụp x quang của Lưu Linh. Ông chỉ vào bốn bức ảnh chụp sọ não của Lưu Linh theo các góc độ khác nhau rồi nói.

" Như thiếu gia có thể thấy, phía sau sọ não của bệnh nhân có một vết nứt. Đây là vết nứt từ lâu nhưng vẫn còn để lại di chứng cộng thêm việc bệnh nhân hôm qua bị thương nặng. Dựa theo tình huống để phán đoán, có thể khi xảy ra xung đột, cô ấy đã bị một người đàn ông cao, to đẩy ngã, khi đó đầu của cô ấy va xuống mặt đường, gây ra một lực lớn tá động đến phía sau của sọ não. Có thể khi cô ấy tỉnh dậy sẽ bị mất trí nhớ. Suy nghĩ sẽ có phần hơi giống một đứa trẻ một chút. Mong ngài đừng quá đau lòng".

Nghe bác sĩ nói vậy, Nam Cung Hàn vẫn không thể hiện thái độ gì, gương mặt hắn vô cùng điềm tĩnh.

" Khi nào thì cô ấy sẽ khôi phục trí nhớ? "

Vị bác sỹ tháo chiếc kính cận, đặt xuống bàn. Ông nhìn Nam Cung Hàn, từ tốn nói.

" Việc này thì còn tùy thuộc vào sức khỏe bệnh nhân và thời gian. Khi cô ấy tỉnh lại sẽ cảm thấy đau đầu, vào những ngày mưa hoặc trời lạnh, cơn đau đầu sẽ nặng hơn do di chứng để lại. Nếu bệnh nhân nghỉ ngơi tốt, sức khỏe tiến triển nhanh thì chỉ cần hai ngày nữa là có thể xuất viện. Đến lúc đó, tôi sẽ kê thuốc uống cho cô ấy!"

Khoảng năm phút sau, Nam Cung Hàn bước từng bước chậm rãi từ phòng chẩn đoán ra, gương mặt có chút nhợt nhạt. Đã một ngày hắn vừa ở bên chăm sóc cô vừa lo việc ở công ty. Bây giờ nghe tin cô bị mất trí nhớ tạm thời hắn cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Vết nứt cũ phía sau sọ não kia là do năm ấy mẹ nuôi của cô đã dùng cây gậy bóng chày đập vào đầu cô. Lúc đó, cô đã được bác Tống đưa đi dùng phương pháp trị liệu thôi miên mới có thể quên đi mảnh ký ức kinh khủng ấy để cố gắng sống tiếp.

Bây giờ cô ấy bị mất trí nhớ, hắn có thể làm quen và yêu cô ấy lại từ đầu, chăm sóc và ở bên cô ấy đến mãi mãi. Đây có khi lại là một cơ hội tốt đối với hắn....Chỉ sợ tương lai phía trước lại không tươi đẹp như hắn nghĩ bởi những việc làm của người lớn trong quá khứ có thể khiến đôi trẻ từ yêu hóa hận thù...

Đi đến phòng bệnh của Tiểu Chư, anh thấy cô đã tỉnh dậy.

Cô đang cố gắng chống tay ngồi dậy thì nhìn thấy Nam Cung Hàn đang nhìn mình. Ánh mắt cô long lanh như sắp khóc nhìn hắn, run run nói.

" Khát..."

Nam Cung Hàn vội vàng bước vào, hắn bước đến bàn rót nước vào ly rồi đưa cho Lưu Linh.

Cô giống như một bông hoa lâu ngày chưa được chăm sóc vậy, vừa mới uống hết một ly nước, đôi môi khô, làn da trắng bệch lúc trước giờ đã trở nên có sức sống hơn.

Lưu Linh hai mắt tròn xoe nhìn hắn, cô đưa ly nước đã cạn kia cho hắn rồi chậm rãi nói.

" Cảm ơn anh nha! Mà anh là ai vậy ạ? "

Mặc dù đã biết trước việc khi Lưu Linh tỉnh dậy, cô sẽ như vậy nhưng Nam Cung Hàn vẫn cảm thấy có chút đau lòng.

Hắn mỉm cười vui vẻ nhìn cô trìu mến.

" Anh là Nam Cung Hàn, là bạn trai của em".

Lưu Linh nghe hắn nói vậy thì gương mặt có chút ngơ ngác, cô nhìn anh, ánh mắt cô cho hắn thấy cô không tin những lời hắn vừa nói.

Hắn đặt ly nước lên bàn rồi ngồi lên giường bệnh với cô. Lưu Linh rất muốn phản kháng, cô kêu lên nhưng giọng nói vẫn yếu ớt nên không ai nghe thấy.

" Anh đừng có lại đây! Anh mà lên đây tôi gọi người đấy nhá!"

Giọng của cô vẫn rất yếu nên khi kêu lên thì ngoài hắn ra thì không ai nghe rõ cả. Không thể phản kháng lại, cô như con mèo con kêu lên trong tuyệt vọng trước một con sói ranh mãnh.

Nhưng hắn càng đến gần, cô mới thấy nam nhân trước mặt vô cùng đẹp trai và tuấn tú. Tranh thủ không bằng cao thủ, vừa tỉnh dậy liền có trai đẹp là bạn trai, cô lại hạnh phúc quá. Thế là cô cứ thế ngồi yên trong lòng hắn.

Bàn tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng xoa lên đầu cô rồi bụng cô làm cô có cảm giác vừa lạ vừa cảm thấy được bao bọc. Trái tim thiếu nữ cũng chỉ vì những hành động ấy mà loạn nhịp, hai má ửng đỏ như hai trái cà chua, ánh mắt vừa xấu hổ vừa ngại ngùng.

Hắn ghé miệng vào tai cô, thổi một hơi nóng nhè nhẹ khiến vành tai cô chợt đỏ lên.

" Em không tin anh là bạn trai em? "

Nam Cung Hàn vừa nói xong, Lưu Linh liền quay đầu lại nhìn hắn, vui vẻ nói.

" Tin chứ sao không tin! Bạn trai em vừa đẹp trai vừa khôi ngô tuấn tú như thế này! Ông trời quả thực có lòng mà!"

Cái tính hoạt bát, lanh lợi của Lưu Linh vẫn y như cũ...Vừa nhìn thấy trai đẹp là mắt cứ sáng lên như vậy. Cô còn quên mất anh là ai mà đã nhận anh là bạn trai rồi.

Cũng may mà những năm tháng trước đây, không ai yêu một người mọt sách như cô, nếu không làm sao bây giờ Nam Cung Hàn còn cơ hội này.

Hắn giả vờ hỏi cô.

" Vậy em có biết em là ai không? Có biết anh là ai không? "

" Anh là bạn trai của em! Em là bạn gái của anh! Anh vừa nói rồi còn gì". Lưu Linh vừa nhanh miệng nói vừa ôm chắt lấy hắn như một đứa trẻ.

Hắn mỉm cười vui vẻ trước lời nói ấy của cô, kéo cô lui ra, hai tay hắn nhẹ nhàng đặt lên gương mặt nhỏ xinh của cô rồi hỏi lại.

" Không phải cái đó...Ý anh là tên của anh và tên của em".

Lưu Linh nhìn anh ngơ ngác, cô đánh mắt sang trái để suy nghĩ nhưng không thể nhớ ra. Cô nhân cơ hội này dụi đầu vào ngực anh vừa để ăn năn, hối lỗi vừa chạm vào cơ thể săn chắc của anh.

" Tên của anh à? Anh tên là...là...em xin lỗi... Em không nhớ... Anh đừng giận nha".

Miệng nói vậy nhưng tâm trí cô lại nghĩ đến một cái khác.

" Wow tận sáu múi luôn! "

Lưu Linh sờ lui xuống bên dưới nơi đó của anh. Suy nghĩ trong sáng như một đứa trẻ mà thốt lên. " Bảy múi luôn! Đúng là lộc trời ban rồi! "

Nam Cung Hàn thấy cố nghịch ngợm lung tung liền nhân cơ hội này nói nhỏ vào tai cô.

" Anh chỉ nói một lần thôi nên hãy ghi nhớ! Tên anh là Nam Cung Hàn! Còn tên em là Lưu Linh. "

Lưu Linh dừng tay lại rồi lẩm nhẩm miệng.

" Nam... Cung...Hàn...Lưu...Linh... "

Hắn hỏi nhỏ cô.

" Nam Cung Hàn là gì của Lưu Linh nào? "

Lưu Linh ngẫm một chút rồi nhanh miệng nói.

" Nam Cung Hàn là bạn trai của Lưu Linh! "