Tổng Tài Gian Ác

Chương 158: Bắt quả tang trên giường




Hắn đưa tay kéo Hàn Gia Lệ vào lòng lần nữa: “ Dù cho lén lút, anh cũng chỉ lén lút ăn em thôi.”

“ Này.........anh........tôi không ngon như thế, anh ăn người khác đi.......” Nghe thấy những lời lộ liễu tình tứ này của hắn, Hàn Gia Lệ lại đỏ mặt, giãy giụa muốn thoát ra từ trong lòng hắn, nhưng hắn ôm chặt quá, cô không động đậy nổi.

“ A.........” Đột nhiên, hắn cau mày rên lên một tiếng, hình như Hàn Gia Lệ chạm vào vết thương của hắn, cơn đau nhanh chóng chuyển đến khiến hắn nhăn nhó.

“ Sao thế? Tôi động vào anh rồi sao?” Cô ngẩng đầu căng thẳng nhìn hắn, ngoan ngoãn hơn rất nhiều khi ở trong lòng hắn.

An Tử Thành cười hết sức gian xảo: “ Em ngoan ngoãn để anh ôm một lát thì sẽ không đau nữa..........”

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, hai người ôm nhau rất chặt, dường như có thể nghe thấy hơi thở ấm áp của hai bên.

Ánh nắng lọt qua cửa sổ chiếu vào phòng qua lớp rèm cửa, hắt lên hai người, hình ảnh đó ấm áp biết bao nhiêu.

An Tử Thành dường như không nỡ rời xa cô, thật hy vọng có thể giữ mãi khoảnh khắc này, như thế hắn có thể ôm cô cả đời.

“ Mẹ mẹ........” đúng lúc này, ngoài cửa chuyển đến giọng nói của Tiểu Tiểu Bân, hai người còn chưa kịp phản ứng, cậu nhóc đã đẩy cửa chui vào phòng bệnh rồi.

Hàn Gia Lệ vừa nghe thấy giọng nói Tiểu Tiểu Bân, vội vàng đẩy An Tử Thành ra, ngượng ngùng ngồi trên giường bệnh vuốt lại mái tóc dài của mình, thần thái có chút không tự nhiên.

Tiểu Tiểu Bân đứng ở cửa thở hổn hển nhìn hai người trong phòng bệnh, mắt mở to ra nhìn chằm chằm: “ Hai người....hai người đang làm gì thế?”

Hàn Gia Lệ đứng dậy bước nhanh đến bên cạnh cậu bé: “ Tiểu tử thối, tại sao con đi vào lại không gõ cửa, mẹ chiều con hư rồi.” Vừa nói vừa cốc vào trán cậu nhóc mấy cái.

Tiểu Tiểu Bân bực tức nhìn cô: “ Mẹ, mẹ quá đáng quá, nếu như con gõ cửa còn có thể bắt quả tang hai người trên giường sao? Không được, mẹ làm như thế, con sẽ đi bảo cho ba biết!” Nói xong cậu nhóc quay người định đi, Hàn Gia Lệ vội vàng bước lên kéo cậu nhóc lại.

“ Này, tiểu tử thối con, con nói linh tinh cái gì thế? Con biết cái gì là bắt quả tang trên giường không? Con không học ngoan chút cẩn thận mẹ đánh cho đấy.” Cô nhìn Tiểu Tiểu Bân trước mắt, giơ nắm đấm lên dọa.

Tiểu Tiểu Bân không chút sợ hãi: “ Bắt quả tang trên giường ý là bị con nhìn thấy hai người đang trên giường, mẹ, mẹ như thế ba sẽ đau lòng lắm.” Cậu nhóc cong môi lên vẻ oan ức nhìn Hàn Gia Lệ.

Hàn Gia Lệ bước đến trước mặt cậu bé, quỳ người xuống, đưa tay xoa vào hai má non nớt: “ Tiểu Tiểu Bân, thực ra đây mới là ba đẻ của con, mẹ biết con thích Tiêu Dật Nhiên, nhưng đây là sự thật, mẹ hy vọng con đón nhận ba đẻ của con.”

Lúc này An Tử Thành cũng cố chịu đau, chầm chậm bước đến bên cạnh bọn họ, cúi đầu nhìn Tiểu Tiểu Bân, trong mắt chứa chan tình cha: “ Xin lỗi Tiểu Tiểu Bân, khi con còn nhỏ ba không ở bên cạnh con, sau này cho ba cơ hội bù đắp có được không?”

Nghe thấy giọng nói của An Tử Thành, cơ thể bé nhỏ của Tiểu Tiểu Bân lùi về sau mấy bước, rất đề phòng, nhìn An Tử Thành nói: “ Chú không phải ba cháu, cháu chỉ có một ba, đó chính là ba Tiêu Dật Nhiên, cháu và mẹ đều là của ba cháu, không cho chú cướp mẹ cháu đi, ai bảo năm năm trước chú vứt lại hai mẹ con cháu!”

Đối với phản ứng của Tiểu Tiểu Bân, An Tử Thành dường như cũng đã đoán được từ lâu, tại vì người ở bên cạnh Tiểu Tiểu Bân đến bây giờ không phải hắn, điều này hắn cũng không có cách nào bù đắp được, hắn không tức giận, chỉ là dịu dàng nhìn cậu bé mỉm cười: “ Ba xin lỗi, năm năm trước bỏ rơi hai mẹ con là do hiểu lầm, ba yêu con, cho nên ít nhất cho ba một cơ hội chứng minh có được không?”

Tiểu Tiểu Bân đẩy hắn ra, lùi về sau cách hắn xa: “ Không có cơ hội, năm năm trước chú bỏ lại hai mẹ con đó là sự thật, dù sao cháu cũng chỉ có Tiêu Dật Nhiên là ba mà thôi.” Nói xong lại ngoảnh đầu sang nhìn Hàn Gia Lệ: “ Mẹ, chúng ta về nhà thôi, mẹ không đừng làm ba đau lòng.”

Hàn Gia Lệ liếc nhìn hắn, An Tử Thành dù cho trong lòng đã có sự chuẩn bị, có điều hắn thật sự không ngờ thái độ của Tiểu Tiểu Bân lại cương quyết như thế, định thần lại trong mắt ánh nên vẻ thất vọng. Đối với thời gian tuổi thơ năm năm trống rỗng đó, đối với một đứa trẻ mà nói thì không có gì bù đắp được.

Hàn Gia Lệ nhìn hai người thở dài, sau đó nói với An Tử Thành: “ Anh nghỉ ngơi đi, em dẫn con về trước, tư tưởng của con cứ giao cho em.” Nói xong, liếc ánh mắt chắc chắn về phía hắn.

An Tử Thành vẫn cười với cô, không nỡ rời xa cô: “ Bao giờ em đến thăm anh? Anh sẽ rất nhớ em.”

Ở trước mặt Tiểu Tiểu Bân mà nói những lời này, Hàn Gia Lệ thật sự thấy ngại.

Ai mà biết thái độ của Tiểu Tiểu Bân rất mạnh mẽ, cậu bé dè chừng nhìn An Tử Thành, kéo Hàn Gia Lệ ra phía sau mình: “ Mẹ cháu sẽ không đến thăm chú nữa, mẹ phải về nhà rồi, sau này không được liên hệ với mẹ cháu.” Nói xong, ra sức kéo tay Hàn Gia Lệ đi ra khỏi phòng bệnh.

Hàn Gia Lệ ngoảnh đầu liếc nhìn An Tử Thành, biểu cảm bất lực, sau đó nhanh chóng đi khuất ngoài cửa phòng bệnh.

An Tử Thành sững người nhìn về hướng hai người rời đi, khóe miệng nhếch lên nở ra nụ cười ấm áp, xem ra mình vẫn phải tự nỗ lực, hắn tự tin, nhất định sẽ khiến cậu nhóc con đó đón nhận hắn.

Dù sao.......trên người cậu nhóc cũng có dòng máu của hắn, hơn nữa lần đầu tiên gặp cậu bé đã thấy hình bóng mình trên đó.

“ Thành Gia......” An Tử Thành đang nghĩ có chút thất thần, Mã Phi đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh.

An Tử Thành chầm chậm quay người lại: “ Việc li hôn xử lý thế nào rồi?”

Mã Phi khựng lại, sau đó gật gật đầu nói với hắn: “ Phu nhân vì bị hủy hoại nhan sắc nên vẫn trong bệnh viện, cô ấy không chịu ký vào đơn li hôn, muốn gặp anh một lần, Thành Gia.........anh xem..........” Mã Phi có chút ngập ngừng, dù sao, hai người cũng đã từng là vợ chồng.

An Tử Thành sững người lại, giọng nói đanh thép không gì bằng: “ Không cần gặp nữa, nếu như cô ta không chịu kí, vậy thì gửi thẳng đến tòa án, tìm quan hệ, tìm luật sư tốt nhất, li hôn không thành vấn đề.”

“ Tôi biết rồi Thành gia, tôi lập tức đi làm ngay.” Mã Phi không hỏi nhiều, quay người đi nhanh ra khỏi phòng bệnh.

“ Đợi chút!” An Tử Thành đột nhiên gọi giật anh ta lại.

“ Thành Gia còn việc gì dặn dò không?”

“ Sau khi li hôn, cho cô ta một số tiền, toàn bộ tiền chữa bệnh của cô ta đều tính trong thẻ của tôi, tôi không muốn nợ cô ta gì cả.” Hắn thở dài nói, làm như thế, trong lòng có thể thoải mái chút, hắn cũng không phải người nhẫn tâm đến thế.

“ Tôi biết rồi, tôi sẽ đi làm các việc, anh yên tâm đi.” Nói xong, anh ta đã đi ra khỏi phòng bệnh.