Tổng Tài Gian Ác

Chương 112: Đừng nói cho cô ấy biết




Cơ thể Diệp Lăng Vi co rúm lại một góc, ngẩng đầu sợ hãi nhìn Bạch Phi Phi.

Bạch Phi Phi nham hiểm cười với cô ta: “ Gái điếm thối, cô không phải thích đàn ông sao? Tôi bây giờ tìm cho cô hai người đàn ông, cô từ từ mà hưởng thụ đi, cô nhất định sẽ thích cảm giác này.” Nói xong, cô ta cười nham hiểm quay người rời đi.

Vừa nghe lời này, Diệp Lăng Vi bị dọa cho toàn thân run rẩy, cuống cuồng bò dậy đến bên cạnh Bạch Phi Phi, ôm lấy chân cô ta mà cầu xin: “ Xin lỗi, tôi không nên cám dỗ Thành Gia, tôi sai rồi, tôi xin cô tha cho cô, tôi vẫn còn**, cô đừng để bọn họ làm nhục tôi.”

Bạch Phi Phi cúi đầu nhìn người con gái trên đất, khóe miệng nhếch lên, chẳng chút tình nghĩa mà đạp cô ta ra: “ Cô bây giờ biết sai rồi? Đáng tiếc.....đã muộn rồi! Ha ha....Cô vẫn còn **? Ha Ha....còn trinh được đấy, mấy ông chú này thích kiểu non nớt như cô, hai người có thể làm hài lòng cô chứ? Từ từ mà hưởng thụ đi.” Nói xong, cũng chẳng quay đầu mà đi ra ngoài đóng sầm cửa lại.

“ Không.....đừng..........đừng..........” Diệp Lăng Vi sợ hãi co quắp người lại, ra sức đẩy hai tên đàn ông đang bổ nhào đến.

Nhưng người con gái tay trói gà không chặt như cô ta đâu phải đối thủ của hai tên đàn ông, rất nhanh sau đó cô ta đã bị cưỡng hiếp ngay trên đất, mắt trợn trừng nhìn hai lão già làm nhục trong cơ thể mình.

Cô ta đau đớn bị làm hành hạ mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi chỉ còn thoi thóp hơi thở yếu ớt.

Trong phòng khách, Bùi Hạo Hiên buồn chán cầm điều khiển tivi bật hết kênh này đến kênh khác, nghe thấy tiếng hét ở trên lầu chuyển đến, vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.

Cảnh tượng này anh ta gặp nhiều rồi. Không phải người anh ta cảm thấy quan trọng, anh ta sẽ không quan tâm, ở Roma lâu như thế, điều duy nhất mà anh ta học được chính là người khôn giữ mình.

Cuối cùng, anh ta lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Vi bị hai lão già ném ra khỏi biệt thự.

Trong biệt thự u tối một góc, Bạch Phi Phi nhìn bóng dáng đáng thương đó, cười nham hiểm, dám động đến người đàn ông của cô ta, hừ.....chính là bại trận!

...........

Sau khi ra khỏi biệt thự, An Tử Thành lái xe từ từ trên đường không có mục đích, trong đầu rối bời, cũng không biết đang nghĩ gì, sau khi đi vòng quanh một hồi cuối cùng dừng lại phía dưới lầu của một khu nhà ở.

Nhìn cửa sổ của căn phòng đó tối một màu, An Tử Thành thở dài, liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay, bây giờ đã là hai rưỡi sáng rồi.

Trong đầu bất chợt hiện lên hình bóng cô, bây giờ cô ấy đã ngủ rồi........

Hắn ra sức lắc lắc đầu, đẩy ghế ngửa ra sau, nửa người nằm trên người, mắt nhìn chằm chằm lên chiếc cửa sổ tối đen đó.

Hắn chưa từng nghĩ rằng, người phụ nữ đó lại khiến hắn lao đao thế này.

Đột nhiên, trong phòng sáng đèn, hắn bật dậy mắt nhìn chăm chăm lên cửa sổ tầng hai, nghi ngờ mình gặp ảo giác, đèn đúng là sáng rồi!

Nhưng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, trong phòng lại chìm vào trong bóng tối, hắn nằm lại ghế thở dài, trong lòng nghĩ có lẽ là ban đêm cô dậy đi vệ sinh.

Đang nghĩ như thế, đúng lúc này, cửa ở dưới lầu đột nhiên mở ra, hắn vô thức liếc nhìn, sau đó nhìn thấy một mình Hàn Gia Lệ đeo balo, vội vàng từ bên trong đi ra.

Nhìn thấy bóng dáng gầy rộc của Hàn Gia Lệ, hắn cau mày ngạc nhiên, bây giờ đã là hai rưỡi sáng rồi, lúc này cô không ngủ lại đi ra ngoài làm gì chứ?

Nghĩ như thế, đợi sau khi cô đi xa, hắn lập tức khởi động xe đi theo.

Đèn đường khiến bóng Hàn Gia Lệ kéo ra rất dài, trên đường chỉ có vài người đi lại, thỉnh thoảng có vài tên đàn ông say rượu ngật ngưỡng đi trên đường.

Hàn Gia Lệ dường như có chút sợ hãi, cô đi nhanh bước chân, đi được khoảng mười phút, đi đến một con đường bán đồ ăn vặt, sau đó quay người đi vào một nhà bán đồ ăn đêm.

An Tử Thành dừng xe bên ngoài bên ngoài cửa quán ăn đêm, bên trong quán chỉ có ba bốn người đang uống rượu, giống như đang không kinh doanh gì, nhìn thấy Hàn Gia Lệ đang đứng trước quầy lễ tân nói gì đó với chủ quán.

Hắn hoài nghi bước xuống xe đi vào trong quán, định bụng muốn tìm hiểu rốt cuộc là đang có chuyện gì, nhưng sau khi hắn đi vào, trong quán đã không còn thấy bóng dáng Hàn Gia Lệ đâu nữa.

An Tử Thành cau mày nhìn khắp chỗ, ông chủ là một người hói đầu, vừa nhìn có khách vào, lập tức bước ra chào hỏi.

“Khách quan xin mời vào, xin hỏi muốn gọi món gì?” Ông chủ cười lau lau bàn rồi mời An Tử Thành ngồi xuống.

An Tử Thành nghiêng đầu lạnh lùng liếc nhìn ông ta, sau đó nói: “ Ông chủ, xin hỏi người con gái vừa nãy vào quán là làm gì vậy?”

Ông chủ vừa nhìn thấy không phải đến để ăn cơm, khuôn mặt đang cười hớn hở bỗng dưng trầm xuống: “ ồ, ngài tìm người con gái đó à, tôi đi gọi cô ta đến.” Nói xong, quay người định đi ra khỏi phòng.

An Tử Thành vội vàng kéo ông ta lại: “ Ôi, đừng để cô ấy biết tôi đến, tôi chỉ muốn biết cô ấy đến đây làm gì.” An Tử Thành vừa nói vừa lấy tiền trong ví ra, rút ra mười mấy tờ tiền nhét vào trong tay ông chủ.

Ông chủ nhìn tiền ở trong tay, khuôn mặt vừa nãy trầm xuống lập tức tươi cười, nhìn An Tử Thành khách sáo, lập tức nói: “ Người con gái đó đến quán cuuả tôi làm thêm, tại vì bình thường buổi tối không mấy ai muốn ra ngoài làm việc, mà trong quán tôi đúng lúc thiếu nhân viên rửa bát, cho nên cô ta ở lại làm. Người con gái đó hình như rất cần tiền, từ hai rưỡi sáng làm đến bảy giờ sáng, tôi chỉ trả 50 tệ, mà cô ta cũng đồng ý làm.”

“ Cái gì? Rửa bát? Cô ấy ở chỗ ông rửa bát sao?” An Tử Thành ngạc nhiên nhìn ông ta, không dám tin vào tai mình.

Ông chủ gật gật đầu với hắn: “ Đúng thế, hôm nay là ngày thứ ba rồi.”

“ Ha.....” An Tử Thành cúi đầu cười khẩy một tiếng, người phụ nữ này thật sự điên rồi, vì 50 tệ mà nửa đêm không ngủ ra ngoài rửa bát?

Nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm, tại sao cô ấy phải đến quán cơm này rửa bát chứ? Cô không phải ở cùng tên đàn ông họ Tiêu đó sao? Lẽ nào hắn không cho cô tiền? Hắn lại để cô nửa đêm ra ngoài rửa bát sao?

Trong mắt An Tử Thành tràn dâng nỗi xót xa, hắn chầm chậm đi đến bếp, nhìn trộm Hàn Gia Lệ đang quấn tạp dề ngồi trên đất rửa bát.

“ Thật là ngốc ngếch........” Hắn nhìn bóng cô bận rộn tất bật, sau đó đột nhiên nghĩ ra gì đó, quay người nhanh chóng chạy vào trong xe, lấy ra mười vạn tiền mặt, quay lại trong quán ném lên quầy lễ tân của ông chủ: “ Ông chủ, tôi để tiền này ở chỗ ông, mỗi tối sau khi cô ấy rửa xong ông đưa cho cô ấy một vạn.”

Ông chủ nhìn sấp tiền trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn An Tử Thành, mặt đầy kinh ngạc: “ Nhưng........rửa bát một tối mà đưa tận một vạn, cái này không phải không thực tế lắm sao?” Ông chủ do dự nhìn, nếu như Hàn Gia Lệ hỏi ông ta, ông ta biết nói thế nào đây.

An Tử Thành cúi đầu nghĩ một lát, đầu óc giờ đang rối loạn, sau đó phẩy phẩy tay với ông ta: “ Thế thì tùy ông xem tình hình đưa cho cô ấy, nhất thiết đừng bảo cô ấy là tôi bảo ông trả tiền.”