Tổng Tài Giả Ngốc Ai Là Sói

Chương 45: 45: Nhắc Chuyện Hôn Ước





Thùy Chi bước xuống lầu, vừa định ra ngoài đến nhà Hàn Thẩm chơi thì gặp cha mình ngồi ở phòng khách.

Ông ta vừa thấy cô đi tung tăng xuống đã liền hỏi.
"Con định đi đâu?"
Thùy Chi khựng lại một chút, cảm thấy lo lắng.

Gần đây cô đi ra ngoài nhiều lần rồi, không biết có phải vì vậy mà cha cô mới nghiêm giọng hỏi hay không? Dương gia này chính là gia đình đã có hôn ước với Phó gia từ mấy mươi năm về trước.

Khi Phó gia gặp biến cố, Dương lão gia không hề có ý định xa lánh mà còn âm thầm giúp đỡ vài lần.

Mẹ của Thùy Chi lúc ấy lại bệnh nặng nên cả gia đình phải sang Mĩ để sinh sống, từ đó cũng không còn liên lạc.

Bây giờ quay trở lại, mẹ cô ấy cũng đã mất được 2 năm, chỉ còn mỗi mình Dương lão gia, nhưng mối hôn ước ngày nào vẫn còn là một sự canh cánh trong lòng.
Ông ta nghe được thông tin đứa con trai đầu của Phó gia mà ngày xưa có hôn ước với Thùy Chi không hề bị ngốc mà còn đang tiếp quản toàn bộ công ty của nhà ngoại.

Lâm gia lại là một thế lực hùng mạnh và giàu có, thời cơ này dĩ nhiên không thể bỏ qua.

Thùy Chi thấy cha mình cứ im im không nói gì, cô ấy vội vàng nói.
"Con đi chơi với bạn thôi ạ! Một lát sẽ về ngay!"

"Là cậu thanh niên hôm qua à?"
Thùy Chi đứng hình, lúc này mới đánh mắt liếc sang quản gia ở gần đó.

Chuyện mà Chung Thất đưa cô về đã bị ông ấy nhiều chuyện với cha mình.

Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ông ấy vẫn không bỏ được thói quen nhiều chuyện của mình.

Cô ấy cười cười, giải thích ngay.
"Không phải đâu ạ! Thật ra anh ta chỉ là tốt bụng đưa con về nhà thôi, vì xe con chưa sửa xong ấy mà!"
Dương lão gia nhìn Thùy Chi chằm chằm, chỉ nhắc nhở cô một câu.
"Đừng quên chuyện cha đã nói với con về hôn ước giữa ta và Phó gia.

Cậu thanh niên đó, không xứng với con đâu!"
Đứng nhìn bóng lưng của ông đi lên lầu, Thùy Chi bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Tại sao nhất định phải lấy người có thân phận và địa vị giống như mình? Tại sao lại phải chọn một người mình chưa từng gặp mặt để kết hôn mặc dù khách có tình yêu? Cô không thích như vậy một chút nào cả.

Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy buồn bực, ra ngoài gọi điện cho Chung Thất đến đón mình đi chơi, đúng danh nghĩa là tài xế dự bị.

Nào ngờ, Chung Thất lại không chịu đi, nói cho cô biết chuyện Thi Nhi đang ở trong bệnh viện vì bị động thai, phải cùng Hàn Thẩm chăm sóc.

Thùy Chi nghe xong tức tốc đón taxi vào trong bệnh viện.
Tại bệnh viện, Thi Nhi đã ổn hơn rồi nhưng Hàn Thẩm vẫn không chịu rời mắt dù chỉ một bước.

Anh không đi làm, ngủ cũng ít đi, còn mag cả hồ sơ tài liệu của mình vào bệnh viện để làm.

Cô nhìn anh mà xót vô cùng.
"Hàn Thẩm! Hay là anh về nhà nghĩ đi! Được không?"
Anh vừa miệt mài với công việc, lại còn đặt cô nằm ở trên đùi của mình đã gần một tiếng rồi, nhẹ giọng bảo.
"Không được! Còn hôm nay nữa thôi là em xuất viện rồi, anh ở đây với em rồi đợi đưa em về nhà!"
Thùy Chi theo lời Chung Thất đến bệnh viện thăm Thi Nhi, còn mua một bó hoa tươi và một giỏ trái cây đầy đủ các thứ.

Vừa đẩy cửa vui vẻ bước vào, cô ấy đã gặp phải cảnh tượng này.

Cô ấy bối rối che mặt.
"Ôi trời ơi! Chưa gì đã ăn cẩu lương rồi!"
Cả Thi Nhi và Hàn Thẩm đều giật mình, hỏi ra mới biết là Chung Thất chỉ chỗ cho cô ấy đến đây.

Hàn Thẩm đành phải dìu Thi Nhi ngồi tựa lưng vào thành giường, còn anh thì sang ghế sô pha ngồi tiếp tục công việc.
"Cảm ơn em đã đến thăm chị!"
Thùy Chi vừa gọt táo cho cô vừa cười vui vẻ nói.
"Không có gì đâu ạ! Nghe tin chị bị như vậy em đã rất lo đấy!"
Hàn Thẩm nghe vậy liền xì một cái, mắng thầm ở trong bụng.

Chắc chỉ mình Thùy Chi biết lo thôi còn anh thì không à? Anh còn lo lắng hơn rất nhiều, đứng ngồi không yên.

Nhìn thấy tình cảm của hai người họ như vậy, Thùy Chi vô cùng cảm kích.

Cô ấy bảo Thi Nhi thật hạnh phúc khi có được một người chồng yêu thương mình hết mực.

Nghĩ đến đây, Thùy Chi lại thở dài, nhớ đến những lời mà cha mình đã nói, còn kéo cả Chung Thất vào chuyện này.

Hàn Thẩm lúc này vẫn không để ý mấy, vẫn vừa ngồi làm việc vừa nghe họ nói chuyện.

Thi Nhi hỏi.
"Sao vậy? Em có tâm sự gì sao?"
Thùy Chi buồn giọng.
"Chị thì hạnh phúc rồi, còn em thì...!cứ bị cha ép phải lấy người có hôn ước.


Mà em còn không biết người đó ra sao, thế nào."
Thi Nhi nghe xong liền vô tình thấy Hàn Thẩm có chút không tốt, vì cô nhớ đến lời Phó lão gia đã nói, anh cũng từng có hôn ước.

Nhưng Thùy Chi vốn đâu biết gì, cứ luyên thuyên mãi thôi.
"Còn nói cái gì mà...!anh ta là đại thiếu gia của Phó gia, còn thừa hưởng tài sản của nhà ngoại là Lâm gia gì đó.

Em nghe mà nhức cả đầu!"
Đây mới là câu nói khiến cô thật sự bị chấn động.

Cô đơ cả mặt nhìn Thùy Chi, hoá ra cô gái này chính là cô gái đã có hôn ước với Hàn Thẩm, lại còn ngồi ngay trước mặt cô như vậy.

Hàn Thẩm vừa nghe những lời này xong, thấy Thi Nhi đang bị kích động mà liền ném hết tài liệu sang một góc, đứng dậy bảo Thùy Chi.
"Ra ngoài."
Cô ấy đột nhiên bị anh lớn tiếng doạ giật mình.

Còn anh, vẫn với ánh mắt lạnh lùng lẫn giận dữ ấy, chỉ tay về phía cửa rồi nhìn cô ấy.
"Tôi nói cô ra ngoài ngay."
...