Dưới ánh chiều hoàng hôn, vài tia nắng hồng pha một chút vàng cam chiếu vào khung cửa sổ trắng, làm làn da của họ như được phủ lên một lớp phấn sắc màu.
Hai thân thể quấn lấy nhau, đầy mặn nồng và quấn quýt.
Đến chiều tối, Thi Nhi giật mình thức dậy đã không thấy Hàn Thẩm ở bên cạnh.
Anh đã dậy sớm hơn để tự tay chuẩn bị bữa tối cho cả hai.
Nhưng lần đầu vào bếp mà, vụn về không tài nào tả nổi.
Cô giúp việc đứng ở bên cạnh vẫn luôn nhắc nhở anh, muốn phụ giúp một tay nhưng anh nhất định từ chối cho bằng được.
Thi Nhi bước xuống lầu, chân sắp đi hai hàng luôn rồi.
Cô thấy anh đang loay hoay ở bếp, đầu tóc bù xù, lưng áo thì đẫm mồ hôi.
Cô bật cười.
Không phải cười vì nhìn anh trông bừa bộn, nhem nhuốc, mà cười vì thấy anh chiều mình như thế, lòng lâng lâng vui sướng vô cùng.
"Em dậy rồi sao? Qua bàn đợi anh một lát nhé!"
Cô đi đến xem thử anh đang nấu gì, nhìn cũng khá ngon miệng, nhưng trong thùng rác thì đã bỏ đi hết mấy phần do làm không thành công.
"Để em giúp anh!"
"Không cần đâu! Anh làm được mà!"
Lúc này, Thi Nhi mới để ý, tay anh bị bỏng rồi, cả một phần của ống tay áo len cũng bị cháy rụi.
Không phải anh định cho tay mình lên bếp nướng luôn ấy chứ? Cô vội cầm lấy cổ tay anh, lo lắng nói.
"Bị bỏng rồi này! Đừng làm nữa!"
Cuối cùng, Hàn Thẩm vẫn phải nghe lời Thi Nhi mà dọn dẹp lại mọi thứ.
Cả hai cùng nhau ra ngoài ăn một bữa.
Dưới cơn gió mát của trời đêm, mọi thứ trở nên vô cùng tươi đẹp và mát mẻ, mọi người vẫn tấp nập với công việc của mình.
Ăn tối xong, lát nữa anh cũng phải đến công ty để làm việc thêm.
Nghĩ đến chuyện lại bỏ cô ở nhà một mình, anh lại không nỡ.
Nhưng công việc ở công ty sau khi anh trở lại vẫn còn rất nhiều, khó mà sắp xếp được.
Ngồi ăn ở cạnh một khung cửa sổ trắng, treo một chậu hoa phong lan tím rất đẹp.
Hàn Thẩm nhìn Thi Nhi, im lặng một lúc rồi hỏi.
"Em có bạn không?"
Thi Nhi đang ăn thì dừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh như không hiểu lắm câu anh vừa hỏi.
Đặt tay mình lên tay cô, giọng anh dịu dàng.
"Anh sợ em cô đơn khi anh không ở nhà! Nếu em có bạn bè, thi thoảng hãy gọi họ đến nhà trò chuyện, vậy sẽ thoải mái hơn."
Bạn bè sao? Nghĩ lại thì khi cô học cấp ba cũng có chơi thân với vài cô bạn.
Nhưng từ sau khi mẹ cô mất, cô không thể tiếp tục đi học được nữa thì cũng dần mất đi liên lạc.
Nói trắng ra thì, Hàn Thẩm bây giờ ngoài việc là người cô yêu còn là một người bạn của cô, là người quan tâm cô nhất.
Dù cho anh có bận rộn ở công ty như thế nào đi nữa thì vẫn tranh thủ gọi về cho cô.
Rãnh rỗi là gọi, nghỉ trưa cũng gọi, làm đêm cũng gọi cho cô một tiếng để thông báo.
Hôm nay anh lại tăng ca, gần đây cứ cách vài hôm là anh lại ở công ty đến tận khuya mới về.
Ngoài việc gọi cho Thi Nhi, anh còn dặn dò Chung Thất phải trông chừng cửa nẻo cẩn thận, không được để người lạ đến gần.
"Thiếu phu nhân! Cô ăn cơm trước đi! Lỡ như thiếu gia về trễ thì sao?"
Chung Thất lo lắng nhìn Thi Nhi.
Anh vừa gọi điện bảo 8h sẽ về, thế là cô liền chuẩn bị cơm nước rồi đợi ở bên bàn.
Đã là 7h30 mà trong bụng vẫn chưa có gì.
Lỡ như Hàn Thẩm mà biết được, không chừng người bị mắng lại là Chung Thất.
Thấy chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, nên cô cũng bảo cậu ta đừng lo, còn mình thì ngồi đợi.
Bên ngoài có tiếng chuông cửa, nghĩ là anh về nên cô liền vui vẻ chạy ra.
Nhưng khi mở cổng, người cô gặp mặt lại là Phó lão gia.
Vừa thấy ông, nụ cười trên môi cô liền vụt tắt, thay vào đó là sự phập phồng lo sợ.
Cuộc nói chuyện giữa ông và Hàn Thẩm lần trước, cô đều đã nghe cả.
Vậy nên lần này ông đến đây, chắc hẳn cũng là vì chuyện đó.
Chung Thất ở trong nhà thấy Thi Nhi lâu vào quá nên mới đứng ở cửa xem.
Vừa thấy Phó lão gia ở ngoài, cậu ta liền trố mắt ra mà ngạc nhiên.
Hàn Thẩm đã dặn, bất kì giá nào cũng không được để ông và cô gặp nhau.
Thân chỉ là một quản gia nhỉ bé, cậu ta không thể nào ra ngăn cản rồi đuổi ông về được.
Đi qua đi lại một hồi, Chung Thất lấy điện thoại gọi cho Hàn Thẩm.
Ở công ty, Hàn Thẩm đang cùng một số nhân viên đề ra kế hoạch cho dự án sắp tới.
Đang nói chuyện giữa chừng thì điện thoại reo lên.
"Mọi người cứ thảo luận! Tôi nghe điện thoại một lát!"
Vừa mở máy lên, Chung Thất đã nói ngay.
"Thiếu...!thiếu gia! Lão gia đang ở nhà! Lão gia đến tìm thiếu phu nhân rồi.
Hình như là..."
Cậu ta còn chưa kịp nói hết, Hàn Thẩm đã cúp máy ngay.
Anh chạy vội đến bàn làm việc chung của mọi người, thu dọn hồ sơ, lấy áo vest vắt trên ghế rồi gấp gáp nói.
"Mọi người giải tán! Tôi có việc gấp phải đi rồi!"
Ở nhà, Thi Nhi có ý muốn mời Phó lão gia vào trong, nhưng ông lại từ chối, bảo mình nói xong sẽ về ngay.
Có lẽ từ lâu ông đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của Hàn Thẩm, biết anh không ở nhà nên mới đếm tìm Thi Nhi.
Cô khẽ thở dài, chưa bao giờ cảm thấy mình căng thẳng đến như vậy.
Liệu ông vẫn muốn cô rời xa Hàn Thẩm như lần trước? Không.
Cô đã từng nói sẽ ở bên anh dù cho bất kì chuyện gì đang đến với họ.
Cô không phải vì tiền mới làm thế, mà là vì trái tim mình.
Không để Phó lão gia lên tiếng, cô nói trước.
"Dù cha có nói gì đi nữa, thì con...!cũng sẽ không thể rời xa Hàn Thẩm đâu ạ!"