Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 328: 328: Rừng Hoa Đào





Hầu hết tất cả mọi người trong hội trường đều là người có máu mặt trong xã hội, mà mục đích đến đây hôm nay của Thẩm Ngân Tinh là tìm một vài nghệ sĩ mới cho công ty.

Học sinh trong trường về cơ bản không thể vào phạm vi bên trong cũng rất khó để tiếp cận họ tại hội trường vì vậy Thẩm Ngân Tinh vừa đi vừa dừng, định đi từ cửa sau đi ra ngoài.
Vừa đi ngang qua hành lang sân thượng, cô thoáng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô vốn không muốn để ý nhưng đột nhiên nghe thấy tên cô ấy.
Cô hơi nheo mắt đứng đó, im lặng nghe hai người nói hết, sau một hồi trầm ngâm, cô đột nhiên nhếch môi, cười lạnh lùng rồi bỏ đi.
Với ánh sáng mờ ảo, cô đi qua những con đường rợp bóng cây, đi qua cây cầu nhỏ rồi leo lên sườn núi được lát gạch.
Nơi này giống như một công viên với một bán kính hàng trăm dặm, những con đường mòn quanh co, hoa và cây xanh rất nhiều.
Lúc đầu, cô vẫn gặp một vài học sinh trên đường, nhưng càng về sau, ánh đèn càng tối và hầu như không có người xung quanh.
Ngược lại càng đi thì một mùi thơm thoang thoảng của hoa đào bay tới.

Cô không khỏi đi về phía trước, lần theo hương thơm của hoa đào, hương hoa càng ngày càng đậm, không bao lâu sau cô đã nhìn thấy một rừng hoa đào rộng lớn.
Trong rừng cách vài mét có những cột đèn, ánh đèn chiếu vào rừng hoa đào cực kỳ rực rỡ.
Thẩm Ngân Tinh không khỏi tán thưởng, ngay khi cô muốn bước vào rừng hoa đào để thưởng thức thì một giọng nói trầm thấp vang lên.
"Cô là ai?"
Bước chân của Thẩm Ngân Tinh dừng lại, nhìn về phía trước, giữa rừng hoa đào, ánh đèn mông lung, vậy mà lại có một người đang ngồi.
Cô suy nghĩ một chút, đẩy cánh cửa, liếc nhìn người đó, thấy người đàn ông không ngăn cản nữa liền bước vào.
"Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi đi theo hương hoa tới đây."
Khi đến gần hơn, cô mới nhìn rõ người đàn ông đang ngồi trên cái cọc gỗ là một ông già gầy gò, mặc bộ quần áo Trung Sơn cũ màu xanh sẫm, đang ngồi uống trà một mình, chính giữa chiếc bàn gỗ là một bộ dụng cụ để pha trà.
Nghe thấy lời cô nói, ông lão ngước nhìn cô, giữa lông mày và mắt mang theo vẻ lạnh nhạt.
"Khứu giác của cô khá nhạy đấy."
Thẩm Ngân Tinh mỉm cười.
"Cô biết pha trà không?"
Ông già thản nhiên nói, giơ tay ra hiệu cho cô ngồi xuống đối diện.
Thẩm Ngân Tinh dừng lại: "Cháu không thành thạo cho lắm."
Ông lão cười thầm: "Không tệ."
Ông ra hiệu cho cô pha trà, Thẩm Ngân Tinh cũng không từ chối.

Khoảnh khắc mở ấm trà, hương thơm của trà xông vào mũi, thanh nhã nhưng không mất vị.
Trái tim Thẩm Ngân Tinh thắt lại, cô ngẩng đầu nhìn lên ông già.
"Sao vậy?"
"Đây là ...!trà Long Não sao ạ?"
Thẩm Ngân Tinh tự hỏi, long não là một loại hương liệu tự nhiên vô cùng quý giá, cô biết nó!
Đôi mắt ông lão mang theo vài phần dò xét rồi cười rộ lên: "Không tệ! Thời đại này mà còn có thể gặp những người trẻ như vậy.

Điều hương, pha trà, nấu rượu, ngắm hoa.

Cô thành thạo cái nào nhất? "
Thẩm Ngân Tinh lại kinh ngạc, toàn thân lại căng thẳng, trực giác cho thấy ông lão nhất định không phải người thường.
Giọng nói của cô không khỏi cẩn thận và tôn trọng hơn một chút: "Điều hương."

"Ha ha ha ...!Quả nhiên là vậy!"
Động tác pha trà của Thẩm Ngân Tinh cũng không ngừng, ông lão lẳng lặng nhìn cô pha trà xong, trình tự bị đảo ngược mấy lần, động tác thiếu chặt chẽ, khâu pha trà cực kỳ quan trọng, không cẩn thận một chút sẽ làm hỏng trà ngon.
Nhưng hương thơm cuối cùng của trà lan ra, nhấp ngụm nước trà trong miệng, hương vị thế mà không lệch, rất độc đáo.
Ánh mắt ông lão nhìn Thẩm Ngân Tinh dần sâu thêm.
Nếu không phải là người có độ nhạy cảm tuyệt đối với hương thơm thì tuyệt đối không thể đạt đến trình độ này.
Mà Thẩm Ngân Tinh vẫn luôn căng thẳng, môi mím chặt, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi trưởng bối nên xưng hô như thế nào?"
"Quý Hoằng Văn, cô có thể gọi tôi là Quý lão."
"Đinh" một tiếng, chén trà Thẩm Ngân Tinh đang cầm hơi lệch, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ông lão, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc…