"Đúng vậy, cô Quý, tôi và cô không thân.
Vì vậy cô nên vui vì tôi đang lợi dụng cô, nếu không có mục đích, tại sao tôi phải giúp cô? Còn cô thì dựa vào cái gì để tin tôi chứ?"
Quý Ý im lặng.
Lời nói tuy thẳng thắn, lạnh lùng không chút cảm xúc nhưng cũng là lý do thuyết phục nhất.
"Nghĩ kỹ rồi, bất cứ lúc nào cô cũng có thể tìm tôi.
"
Thẩm Ngân Tinh không muốn nói thêm nữa, cô gật đầu, sau đó cầm lấy tà váy, từ từ rời khỏi sân thượng.
Quý Vân vẫn đứng yên.
…
Lúc quay lại hội trường, Sở Diệc và Hứa Thanh Vy xuất hiện cùng nhau, điều này đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Đêm nay quả thực là một đêm tràn ngập bất ngờ, có rất nhiều người kiệt xuất tụ họp lại, cho dù người và vật có xa lạ như thế nào, thì đêm nay cũng trở nên quen thuộc.
Sáu năm, có quá nhiều người đã mất đi sự ngây ngô trẻ con, trở thành một con người tính toán vụ lợi, người ở bụi, người xa hoa trụy lạc.
Cũng có người lục đục đến trò chuyện với Thẩm Ngân Tinh, sau vài lần dò hỏi, bọn họ đều bị phản ứng thờ ơ của Thẩm Ngân Tinh làm cho mất hứng thú.
Bạc Hàn Xuyên vẫn chưa ra, trong lòng Thẩm Ngân Tinh cũng nhẹ nhõm không ít, Ân Duệ Đức giúp Thẩm Ngân Tinh lấy một ly rượu trái cây, nhận mệnh làm sứ giả hộ hoa.
Sở Diệc là tân ảnh đế, nên tất nhiên bị không ít người "vây quét".
Thời buổi này, làm người nổi tiếng không hề nghi ngờ trở thành ngành nghề hot.
Hứa Thanh Vy ở bên cạnh dù xinh đẹp đến đâu vẫn bị đẩy xuống.
Đi đến trước mặt Thẩm Ngân Tinh, hai người bất đắc dĩ cười.
"Tối nay được lắm, Hứa Thanh Vy, cô câu được ảnh đế lúc nào vậy?"
Ân Duệ Đức nói, ánh mắt trêu chọc nhìn Hứa Thanh Vy từ trên xuống dưới.
Biết cô gái này không tệ, từ trước đến nay luôn biết cách ăn mặc, từ khi còn đi học cô ấy đã là một trong hai người đẹp nhất trường, ngày nào cô ấy cũng ăn mặc rất xinh đẹp, không biết đã quyến rũ bao nhiêu nam sinh.
Giờ xem ra còn quyến rũ hơn xưa.
Một chiếc váy đuôi cá với đường nét đơn giản, thiết kế tỉ mỉ đến từng chi tiết, lấp ló lộ ra làn da trắng ngần và đường cong tuyệt đẹp của eo, th@n dưới là đuôi cá có đường xẻ ở bên phải, để lộ ra đôi chân thon dài, không mang cảm giác quá lộ liễu mà đường cong lộ ra một cách mờ ảo.
Thanh lịch và quý phái mà không quá gợi cảm.
"Công ty tôi có quan hệ hợp tác với ảnh đế, lại là bạn học, cùng nhau xuất hiện không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Hứa Thanh Vy không quan tâm, ánh mắt nhìn một vòng xung quanh, hiện lên vẻ thất vọng.
"Tìm Lê Minh sao?"
Ân Duệ Đức dựa vào cái cột bên cạnh, híp mắt lười biếng nói:
"Lê Minh tôi không thấy, nhưng nhìn thấy Mặc Hiểu Na.
"
Biểu cảm trên mặt Hứa Thanh Vy hơi thay đổi.
Ân Duệ Đức nhìn cô ấy một cái rồi nhìn quanh hội trường, trầm ngâm:
"Bây giờ ở đây không có bóng dáng của Mặc Hiểu Na, Lê Minh từ ngàn dặm xa xôi về đây, xem ra lần này quyết tâm muốn đưa Mặc Hiểu Na dời đi.
”
Thẩm Ngân Tinh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hứa Thanh Vy, trong lòng hơi tức giận: "Cậu Ân!"
Ân Duệ Đức nháy mắt, liếc nhìn Hứa Thanh Vy, đột nhiên im lặng.
Lúc này Sở Diệc cũng vội vàng chạy tới, thấy bầu không khí hơi khác thường, lạnh lùng hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Ngân Tinh thở dài, nói với Sở Diệc: "Cậu đưa Thanh Vy đi dạo chút đi.
"
Sở Diệc liếc nhìn Hứa Thanh Vy, thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt, lông mày hơi nhíu lại, anh ta đưa tay ôm eo cô ấy.
Phần eo lộ ra một nửa da thịt bị anh áp vào lòng bàn tay, xoay người cô ấy lại, nhưng Hứa Thanh Vy không từ chối, mặc cho Sở Diệc đưa cô ấy đi với vẻ mặt đờ đẫn.
Trong góc tường tương đối âm u phía đối diện, một thân hình cao lớn ẩn hiện trong đó, một đôi mắt đen và hẹp nhìn chằm chằm về hướng Sở Diệc và Hứa Thanh Vy, dần dần hiện lên một luồng khí lạnh.