Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 306: 306: Anh Muốn Tặng Em Món Quà





“Anh ……”
Giọng của cô vừa mới vang lên thì cảm thấy cả người nhẹ bỗng, cả người cô đã bị sức lực của anh ép xuống.

Động tác đột ngột khiến Thẩm Ngân Tinh tròn mắt ngạc nhiên.

Sau đó, toàn bộ vòng eo của cô bị ép chặt, đồng thời khuôn mặt anh tuấn áp sát xuống, nhắm chuẩn môi cô mà hôn lên.

Trong bóng đêm đôi mắt lấp lánh của Thẩm Ngân Tinh càng mở to, hơi thở quen thuộc lập tức bao trùm lấy cô, cô không thể không nghe lời hé môi để anh mạnh mẽ xâm nhập để giảm bớt cơn đau do ma sát.

Bạc Hàn Xuyên một tay ôm sau gáy của cô, một tay dùng sức ôm eo cô, không cho cô cơ hội phản kháng.

Anh càn quét dữ dội chiếm đoạt đất đai khiến cô không thể chống đỡ được, che trời lấp đất, bá đạo và mạnh mẽ, nhưng lại khiến cô cảm nhận được sự dịu dàng của anh.

Hơi thở của hai người hòa quyện vào, có lẽ biết đối phương là Bạc Hàn Xuyên, có lẽ là phản ứng theo bản năng của cơ thể, lúc đầu cơ thể cứng ngắc và căng cứng của cô cũng dần dần mềm nhũn rồi dần dần tan vào vòng tay của Bạc Hàn Xuyên, mặc cho anh hôn loạn xạ cả lên.

Một lúc sau ……
Sau khi môi tách ra, khoé môi thậm chí còn lấp lánh ánh bạc, là sự gợi cảm và mãnh liệt không nên thuộc về hai người.

Đôi mắt đen của Bạc Hàn Xuyên nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngân Tinh, khuôn mặt anh tuấn đảo lộn chúng sinh vẫn còn đọng lại tình cảm mãnh liệt lúc nãy.


Hai người tiến gần nhau, hơi thở nóng rực của anh quấn quanh giữa hai người, Thẩm Ngân Tinh thở hổn hển nhìn vào mắt anh, ánh mắt sáng ngời phản chiếu màn đêm ngoài cửa sổ, vừa bá đạo vừa thâm tình.

Trái tim của Thẩm Ngân Tinh đập thình thịch không kiểm soát được.

“Anh đột nhiên, làm sao vậy?” Đôi mắt cô run run, nhẹ giọng hỏi anh.

Ngọn lửa trong đôi mắt đen của Bạc Hàn Xuyên đang cháy rực, trên mặt tràn đầy ý cười.

Anh đưa tay nhéo chiếc cằm mịn màng của cô, dùng ngón tay mát lạnh đặt lên đôi môi sưng đỏ của cô, nhẹ nhàng xoa dọc theo bờ môi xinh đẹp.

Còn một tay kia thì chống lên cửa xe sau lưng cô, khiến cô hoàn toàn được bao bọc trong vòng tay anh.

Đôi mắt đen của anh cứ nhìn cô chằm chằm, nụ cười trong mắt anh ngày càng rõ ràng hơn.

Cuối cùng, đôi môi ấm áp của anh giống như lông vũ dịu dàng lướt qua khuôn mặt cô, mũi của cô, đôi mắt của cô…
Đôi mắt của Thẩm Ngân Tinh run lên dữ dội, cô hơi nghiêng đầu, giọng nói vui vẻ trầm ấm của Bạc Hàn Xuyên chậm rãi vang lên.

“Anh cũng thích chạm vào em ……” Tay của anh đặt trên eo cô xoa nhẹ, lại hôn lên môi cô lần nữa: “Rất thích.


Trái tim của Thẩm Ngân Tinh đột nhiên đập thình thịch, ngay lập tức hiểu được lời nói không đầu không đuôi của anh.


Anh đã nghe thấy.

Mặt của Thẩm Ngân Tinh đỏ đến tận cổ.

“Phải xuống xe rồi, hôm nay sớm nghỉ ngơi sớm một chút…”
Thẩm Ngân Tinh đỏ mặt.

Cô quay người muốn đẩy cửa xe đi xuống, kết quả lại bị Bạc Hàn Xuyên kéo trở lại.

Trán đập vào lồ ng ngực ấm áp và mạnh mẽ của anh, đầu hơi choáng váng.

“Anh muốn làm gì vậy?”
“Làm gì?”
“Anh muốn tặng quà cho em.


Thẩm Ngân Tinh không kịp phản ứng: “Cũng đâu phải dịp lễ đặc biệt gì, anh tặng quà cho em làm gì?”
“Thủ tục, qua lại, tặng quà, hẹn hò, sau đó cầu hôn, anh muốn cưới em thật nhanh.


“…” Thẩm Ngân Tinh cạn lời!
Anh lại chu đáo vậy sao?
Chỉ cần làm theo quy trình, có phải chưa nghĩ qua!
Cô mới nghiêm túc yêu đương cũng chưa đầy hai ngày vậy mà anh đã tới bước này rồi!
Dùng từ nào để miêu tả trường hợp này đây?
Đúng là chó mà!