Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 120: 120: Thời Khắc Xinh Đẹp






“Trời ơi… Cô ấy là ai… Cô ấy đẹp quá đi…”
Mọi người dường như không thể tìm được từ ngữ có thể miêu tả về vẻ đẹp của cô gái đang xuất hiện ở cửa sảnh tiệc.

Làm sao để có thể miêu tả được vẻ đẹp đó đây?
Xinh xắn ư? Cũng không phải chỉ có xinh xắn.

Sắc sảo ư? Cũng chưa đủ khi miêu tả về vẻ đẹp đó.

Cô cứ như vậy từ từ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, không hề vội vã, cứ như đang đi trong làn gió nhẹ mà tới.

“Xin lỗi, cho tôi hỏi thăm một chút có ai tên Hứa Thanh Vy để lại lời nhắn cho tôi không?”
Thẩm Ngân Tinh hỏi một người nhân viên phục vụ đang đứng ở cửa của sảnh tiệc.

Nhân viên phục vụ ngây người nhìn Thẩm Ngân Tinh một lúc lâu, lúc Thẩm Ngân Tinh nhíu mày, làm người phục vụ mới chợt bừng tỉnh và vội vàng nói:
“Hứa Thanh Vy? Đúng rồi, có! Cô là cô Thẩm đúng không?”
Thẩm Ngân Tinh nhẹ nhàng gật đầu.


“Cô Hứa đang ở khu ăn uống phía đông của sảnh tiệc, có nói là khi nào cô tới thì trực tiếp tới đó tìm cô ấy!”
“Cảm ơn.”
Thẩm Ngân Tinh nói cảm ơn, bây giờ cô mới nhìn xung quanh sảnh tiệc nơi mình đang đứng, quả nhiên trong khu ăn uống ở phía đông, cô thấy Hứa Thanh Vy đang vẫy tay với cô.

Cô gật đầu, tay cầm làn váy rồi bước xuống bậc thềm.

Một chiếc váy dài cúp ngực màu xanh lơ.

Đây là màu quần áo mà Thẩm Ngân Tinh chưa từng mặc qua.

Thiết kế đơn giản và phóng khoáng, thoạt nhìn là thiết kế cúp ngực được nối liền mạch với nhau bằng những sợi dây trong suốt.

Xương quai xanh thanh tú, xinh đẹp thấp thoáng trong những sợi dây trong suốt, cổ áo chữ V cổ điển kiểu trung hoa ôm lấy chiếc cổ trắng nõn của cô, duyên dáng giống như chiếc cổ của thiên nga.

Trước ngực có vài bông hoa chấm bi được thêu hoàn toàn bằng tay, công đoạn thủ công tỉ mỉ, nhưng không có quá phức tạp hay rườm rà về hình ảnh.

Chiếc váy dài chạm đất, chất liệu sang trọng quý phái khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, khi cô bước đi phía dưới thấp thoáng một đôi giày cao gót pha lê màu trắng bạc.

Những đường nét đơn giản và uyển chuyển làm tôn lên dáng người thanh cao và mảnh mai của một cô gái.

Tỉ lệ cơ thể hoàn hảo.

Khuôn mặt của Thẩm Ngân Tinh rất đẹp, mới nhìn thì thấy rất là dễ thương, nhưng càng nhìn kỹ lại càng thấy sắc sảo.

Bây giờ khi trang điểm nhẹ lên một chút lại càng giúp cho các đường nét trên khuôn mặt thanh tú trở nên hoàn hảo.

Tóc dài búi cao, hai sợi tóc hai bên hơi uốn nhẹ càng làm tăng thêm khí chất cao quý.


Một khuôn mặt xinh đẹp và sắc sảo, một bộ váy lộng lẫy, nhưng tuyệt vời hơn nữa là khí chất lạnh lùng và lãnh đạm của cô.

Đó là một loại khí chất mà cho dù là ai cũng không thể bắt chước được loại khí chất đó.

Cô không có tính cách yếu đuối, dịu dàng mà người con gái nên có.

Cô vẫn yên lặng, vẫn lạnh lùng, trên khuôn mặt thanh tú vẫn không có nhiều cảm xúc.

Nhưng chính cái vẻ lãnh đạm và lạnh lùng đó lại thu hút ánh mắt của mọi người.

Cho dù cô không nói gì mà chỉ cần đứng ở chỗ nào, bất cứ nơi có ánh mắt lạnh lùng của cô lướt qua, tất cả mọi người đều bị cô thu hút mà không tài nào dứt ra được
Không có ai dám tơ tưởng cái gì tới cô.

Cho dù chỉ là suy nghĩ muốn nhìn vào làn da thấp thoáng của cô trong những sợi dây trong suốt đã cảm thấy không tôn trọng rồi.

Cô không phải công chúa.

Cô có đủ bản lĩnh để áp chế công chúa.

Đúng là một cô gái bản lĩnh!

Đoan trang, thanh lịch, cao quý, lạnh lùng.

Tất cả những lo lắng trước đây của Thẩm Ngân Tinh đều là không cần thiết.

Cô sợ nhất chính là nữ vương mặc váy của công chúa, quả táo lớn lên ở trên dàn nho.

Chỉ vì Bạc Hàn Xuyên là một người đàn ông kỳ diệu, đã vì cô tìm được một chiếc váy dạ hội mà không làm cho cô cảm thấy không tôn trọng người nhìn.

Để cô không cần phải lo lắng như vậy.

Điều đặc biệt của buối tối ngày hôm nay không phải là chiếc váy Thẩm Ngân Tinh mặc ở trên người, mà người mặc chiếc váy là Thẩm Ngân Tinh.

Ngoại trừ cô thì ai cũng không làm được!
“Cô là Thẩm Ngân Tinh?”
Giọng nói ngạc nhiên khiến cho Tô Vũ, người đang đối diện với Thẩm Tư Duệ ngẩng đầu lên…….