Tổng Tài Đừng Có Khi Dễ Người

Chương 88: Không Cần Nhặt






Thượng Quan Nam Trì đi rồi, Ôn Tiểu Nhã cũng nhớ nhà.

Cho nên gọi điện kêu Ôn Bối Bối tới đón cô.Qua một thời gian, Ôn Bối Bối tới, nói: "Chị, anh rể có biết chị đi không?"Ôn Tiểu Nhã nói: "Hiện tại anh ta không có thời gian đi quản chị, anh ta đang vội vàng bồi Tô Thiến Thiến."Ôn Bối Bối nói: "Không thể nào! Chẳng lẽ anh ta cũng muốn làm Trần Mỹ Thế sao?"Ôn Tiểu Nhã nói: "Em về sau đừng nhắc tới anh ta nữa."Ôn Bối Bối nói: "Được rồi!" Sau đó giúp Ôn Tiểu Nhã thu dọn quần áo rồi phóng xe về nhà.Kỳ Mỹ Cầm nhìn thấy Ôn Tiểu Nhã trở về liền nói: "Tiểu Nhã, vừa rồi nghe nói con đến đây ở, dì liền đem phòng con dọn dẹp một chút, hiện tại nếu con mệt có thể qua đó nghỉ ngơi."Ôn Tiểu Nhã có điểm cảm động nói: "Cảm ơn dì.


Dì không cần thiết phải làm thế như vậy rất vất vả, chuyện gì con đều có thể làm được, dì có thể mời một người có thể giúp đỡ dì mà."Kỳ Mỹ Cầm nói: "Chỉ cần các con có thể tha thứ cho dì, dì một điểm cũng không mệt mỏi."Ôn Tiểu Nhã nói: "Lần trước con đã tha thứ cho dì, dì nói dì đã hối cãi, con đều đã nhìn thấy, cho nên về sau con sẽ thiệt tình đối tốt với dì và Ôn Bối Bối."Kỳ Mỹ Cầm nói: "Tiểu Nhã, cảm ơn con không so đo hiềm khích trước đây mà tha thứ cho dì.

Về sau chúng ta là mẹ con ruột thịt."Ôn Bối Bối nói: "Đừng đem con quên mất."Ôn Tiểu Nhã nói: "Em còn đứng ở chỗ này sao có thể quên được chứ."Ôn Bối Bối nói: "Chị còn dám nói chuyện, em liền nói cho anh rể biết, bảo anh ta mang chị về nhà."Kỳ Mỹ Cầm nói: "Bối Bối, lâu lắm rồi Tiểu Nhã mới về, con lại muốn đem con bé đi, mẹ không đồng ý."Ôn Bối Bối nói: "Hai người kết hợp với nhau bắt nạt con, chị tự đi xách quần áo của mình đi."Ôn Tiểu Nhã nói: "Bối Bối, cảm ơn em đã chở chị về, chờ chị mời em ăn một bữa lớn nhé."Ôn Bối Bối nói: "Cái này còn tạm được."Ôn Tiểu Nhã mang theo quần áo của đi lên phòng của mình, trong phòng được Kỳ Mỹ Cầm quét tước dọn dẹp qua nên rất sạch sẽ.

Cô ngồi trên giường mà từ bé đã nằm, nghĩ lại thời gian mẹ còn sống, mỗi ngày đều tới đây kể chuyện cổ tích cho cô.

Hiện tại bất tri bất giác cô đã trưởng thành, bản thân luôn hướng về mẹ.Cô thuận tay lấy tấm ảnh chụp ở đầu giường, đây là ảnh chụp cô, cha, mẹ còn có cả em trai, cô nói với ảnh chụp: "Mẹ, con đã trưởng thành, mẹ có thể nhìn thấy con không? Hiện tại dì đối với con và em trai rất tốt, mẹ cứ yên tâm!"Qua trong chốc lát, cô nói tiếp: "Mẹ, mẹ có biết không? Con đã có bạn trai, anh ấy lớn lên tuấn tú đẹp trai lại còn có tiền, đối xử với con rất tốt.

Con thực sự rất yêu anh ấy, nhưng con không thể nào chấp nhận được anh ấy cùng người phụ nữ khác có quan hệ, cho nên con cùng anh ấy chia tay, mẹ sẽ không trách con chứ?"Ôn Bối Bối nhìn thấy Ôn Tiểu Nhã lên tầng, liền lặng lẽ đi theo, vốn dĩ là vào cùng Ôn Tiểu Nhã tán gẫu.


Khi đi tới cửa, nghe thấy Ôn Tiểu Nhã nói chuyện, cô cho rằng Ôn Tiểu Nhã đang gọi điện, cho nên đứng ở cửa nghiêm túc nghe lén, mới biết được là không phải, chờ Ôn Tiểu Nhã không nói gì, cô mới gõ cửa.Ôn Tiểu Nhã nói: "Có chuyện gì?"Ôn Bối Bối nói: "Chị, em có thể vào tán gẫu với chị được không?"Ôn Tiểu Nhã nói: "Có thể! Em vào đi."Ôn Bối Bối mở cửa đi vào, Ôn Tiểu Nhã nói: "Sao tự dưng em lại trở nên lễ phép thế, trước kia toàn dùng một chân mà đá cửa đi vào thôi mà."Ôn Bối Bối nói: "Chị còn ở đây nhắc lại chuyện cũ hả."Ôn Tiểu Nhã nói: "Được! Được! Không nhắc lại nữa."Ôn Bối Bối nói: "Tạm chấp nhận."Ôn Tiểu Nhã nói: "Vậy em muốn nói gì với chị nào."Ôn Bối Bối nói: "Cũng không có gì, chính là muốn quan tâm chị một chút, vừa rồi em nghe chị nói, chị cùng anh rể chia tay rồi phải không?"Ôn Tiểu Nhã nói: "Em nghe lén chị nói chuyện, đó chính là ăn trộm."Ôn Bối Bối: "Em không cố ý, nhưng chị với anh rể thực sự chia tay rồi sao?"Ôn Tiểu Nhã nói: "Ừ."Ôn Bối Bối nói: "Là anh ta nói sao?"Ôn Tiểu Nhã nói: "Là chị."Ôn Bối Bối cười xấu xa nói: "Nếu chị đã không cần, vậy em đi nhặt lại anh ta, mặc dù anh ta không thích em nhưng chị cũng đâu có ý kiến gì đúng không."Ôn Tiểu Nhã nói: "Em nói cái gì?"Ôn Bối Bối nói: "Nam theo đuổi nữ cách một ngôi sao, nữ theo đuổi nam xa trùng trùng.

Em chỉ cần chủ động, nằm lên trên giường anh ta.

Dáng người của em em không tin anh ta ăn chay."Ôn Tiểu Nhã mở to mắt nhìn Ôn Bối Bối: "Quá không biết xấu hổ, một thiếu nữ, nếu có thể nói ra những lời này thì thật là không biết xấu hổ."Ôn Bối Bối nói: "Em không biết xấu hổ sao? Em xem so với em thì chị càng không biết xấu hổ hơn, bằng không thế nào bụng chị lại to như thế."Ôn Tiểu Nhã nói: "Ôn Bối Bối em dám nói chị như thế, chị sẽ nói cho ba em nghe, em muốn đàn ông."Ôn Bối Bối xấu xa cười nói: "Người khác em không nghĩ, em chỉ nghĩ đến Thượng Quan Nam Trì thôi à."Ôn Tiểu Nhã nói: "Em, em không biết xấu hổ."Ôn Bối Bối nói: "Chị xem chị đi, em vừa nói nhớ Thượng Quan Nam Trì, chị liền quáng quàng lên, cùng chị nói giỡn, chị so với em đẹp hơn, dáng người chị cũng tốt hơn, em muốn tìm thì cũng là tìm người khác, em sao có thể cướp người của chị cơ chứ!"Ôn Tiểu Nhã nói: "Cái tâm tư lớn này của em từ đâu tới."Ôn Bối Bối nói: "Em vẫn luôn như vậy mà! Bởi vì em cảm thấy nhân phẩm em rất đẹp, cho nên không nhặt đồ vật mà người khác không cần, đặc biệt đó là chị Ôn Tiểu Nhã, chỉ cần chị dùng qua, em tuyệt đối sẽ không muốn."Ôn Tiểu Nhã nói: "Thật là hết nói nổi."Ôn Bối Bối nói: "Nói đi chị, chị thật sự chấm dứt tình cảm với Quan Nam Trì sao?"Ôn Tiểu Nhã nói: "Thật sự, làm sao vậy, chả lẽ muốn chị quay về chỗ của anh ta sao."Ôn Bối Bối nói: "Nơi đó, nơi này đều là nhà của chị, chị liền nghĩ rằng cả đời sẽ không cưới em không có ý kiến.

Em thực sự hi vọng chị sẽ cưới Thượng Quan Nam Trì, tương xứng với con rể nhà Ôn."Ôn Tiểu Nhã nói: "Vì cái gì lại phải là anh ta? Có thể cưới người khác mà."Ôn Bối Bối nói: "Cái này chắc chị chưa hiểu đi! Thượng Quan Nam Trì đẹp trai như thế, chị tuyển anh ta vào, em thấy anh ta nấu cơm rất ngon."Ôn Tiểu Nhã nói: "Em nghĩ thật là đẹp, đáng tiếc tất cả đều là mơ thôi.


Em nói xem Thượng Quan Nam Trì sẽ lên làm con dâu không?"Ôn Bối Bối nói: "Cũng không phải là không được, em nhìn ra anh ta rất yêu chị.

Chỉ cần bây giờ chị gọi điện cho anh ta, nói không chừng anh ta sẽ lập tức đến nhà chúng ta ở."Ôn Tiểu Nhã nói: "Chị không có bản lĩnh lớn như vậy."Ôn Bối Bối nói: "Chị có, nhìn đến cái bụng to của chi xem, chắc chắn nắm chắc đến 80%."Ôn Tiểu Nhã nói: "Em đừng tạo thêm phiền phức cho chị."Ôn Bối Bối nói: "Nơi nào là tạo thêm phiền phức cho chị! Cái này em kêu là thuận theo lòng người."Bên kia Thượng Quan Nam Trì tức giận đẩy cửa vào nhà.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy khuôn mặt hóa đen của anh trai mình, lại hỏi: "Anh, lại đi tìm chị dâu, có phải chị ấy không về."Thượng Quan Nam Trì từ từ nhìn Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Vì sao em biết."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Theo hiểu biết của em về anh, công việc thì sẽ không khiến anh tức giận khi về nhà, cho nên khẳng định là việc riêng, nhưng việc riêng ngoài chị dâu ra không ai có bản lĩnh chọc anh."Thượng Quan Nam Trì nói: "Thật không hổ là em gái anh, đối với tính tình anh nắm rõ như trong lòng bàn tay, nhưng em có biết thì như thế nào."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Còn như thế nào nữa, đi một bước tính một bước."Thượng Quan Nam Trì nói: "Em chưa nói hay đã nói đều giống nhau, nếu không có việc gì thì đừng làm phiền anh, anh đi nghỉ ngơi đây."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Em khi nào mà làm phiền anh, đều là anh tới chỗ em trước."Thượng Quan Nam Trì nhìn đến em gái ruột thịt, thấy cô nói có vẻ đúng, sau đó liền tránh ra.-----*tym*-----Editor: NgọcCập nhật 12.9.2021 tại dembuonvn.