Tổng Tài Đừng Có Khi Dễ Người

Chương 44: Muốn Bồi Thường






Ôn Chấn Hoa nhìn Kỳ Mỹ Cầm nói: "Không nghĩ tới, tôi cưới một con người dã tâm, lại muốn hại chết con gái tôi.

Tôi vốn tưởng rằng bà cũng có con gái nên sẽ đối tốt với con tôi.

Tôi không dám yêu cầu bà phải tốt với con gái tôi như con đẻ bà, chỉ yêu cầu bà tốt với con bà mười phần thì chỉ cần tốt với con tôi một phần, tôi đã rất biết ơn bà rồi.


Nhưng thậm chí bà còn không cho con tôi tiền ăn, tiền sinh hoạt, bà làm tôi quá thất vọng."Kỳ Mỹ Cầm nói: "Chấn Hoa, ông đừng nghe Tiểu Nhã nói bậy, nó hận tôi, muốn tôi ra khỏi nhà này nên mới nói như vậy , ông đừng nó nói."Ôn Chấn Hoa nói: "Tôi không tin con tôi, bà muốn tôi tin lời bà sao? Tôi đã làm một việc ngu ngốc là tin lời bà mà đổ oan cho con gái tôi.

Hơn nữa, chính bởi vì tôi không tin chúng nói, cho nên chúng đã chịu nhiều uất ức không thể nói."Kỳ Mỹ Cầm biết diễn không nổi nữa, nhưng vẫn giả bộ đáng thương nói: "Chấn Hoa, tôi biết tôi sai, từ nay trở đi, tôi nhất định sửa, đối tốt với chúng như đối tốt với con tôi, yêu thương chúng."Ôn Chấn Hoa nói: "Bà không thấy đã quá muộn rồi sao? Bây giờ chúng còn cần tình yêu thương của bà sao? Cho dù chúng cần đi chăng nữa, tôi thực sự thấy rất giả trân, huống chi hiện tại chúng cũng đâu cần."Ôn Bối Bối nói: "Ba, nếu không có mẹ con, Ôn Tiểu Nhã cũng sẽ không quen biết Thượng Quan tổng tài.

Bố xem, bây giờ cô ấy gả cho Thượng Quan tổng tài cũng là một chuyện tốt."Ôn Chấn Hoa nói: "Con thì biết cái gì, Thượng Quan Nam Trì so Tiểu Nhã lớn hơn rất nhiều.

Doanh nghiệp của anh ấy lớn như vậy, và phương pháp của anh ấy phải rất tốt.

Nếu anh ấy sử dụng phương pháp kinh doanh để đối phó với Tiểu Nhã, vậy thì chỉ có thể nói cuộc đời của Tiểu Nhã là bi kịch."Ôn Bối Bối nói: "Nếu con được kết hôn với anh ấy, cho dù là bi kịch, con cũng cảm thấy thắng.

Anh ấy đẹp trai như thế, lại nhiều tiền như vậy, thu hút không ít gái đẹp."Ôn Chấn Hoa nói: "Hai mẹ con các người trong mắt ngoài tiền ra, không còn gì khác nữa sao?"Kỳ Mỹ Cầm nói: "Chấn Hoa, tôi thật sự biết sai rồi.

Về sau tôi nhất định sửa, tôi ngẫm lại thực sự cảm thấy mình quá đáng, mấy ngày sau ông hãy gọi chúng về ăn cơm, tôi tự mình xuống bếp nấu cơm cho chúng, coi như xin lỗi."Ôn Bối Bối nói: "Mẹ, mẹ cảm thấy mình sai ư?"Kỳ Mỹ Cầm nói: "Mẹ đã nghĩ thông suốt." Kỳ thật bà ta là sợ Ôn Chấn Hoa không để ý tới mẹ con bà nữa, tuy rằng bà ở cái nhà này cũng trộm được ít tiền làm của riêng.


Nhưng là nếu Ôn Chấn Hoa không để ý tới mẹ con bà, mẹ con bà cũng chẳng là gì nữa, càng đừng nói đến chuyện muốn giúp Ôn Bối Bối tìm đại gia giàu có, kể cả người bình thường cũng không xứng.

Nếu lấy lòng Ôn Tiểu Nhã, Thượng Quan Nam Trì, mà quan hệ bạn bè của họ chắc chắn là người giàu, đến lúc đó nói không chừng có thể có người coi trọng Ôn Bối Bối, như vậy bà mới an tâm.Ôn Chấn Hoa nói: "Đừng trách tôi không nhắc nhở bà, hiện tại bà tính lấy lòng bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc tha thứ cho bà, bởi vì bà đã làm cho bọn họ hận thấu xương." Nói xong Ôn Chấn Hoa liền đi lên lầu.Ôn Bối Bối nói: "Mẹ, chúng ta còn sợ bọn họ sao? Mẹ hiện tại cũng có chút tiền riêng.

Nếu mẹ cảm thấy không đúng thì không cần thiết cố ý đi lấy lòng bọn họ."Kỳ Mỹ Cầm nói: "Không chỉ là mẹ muốn lấy lòng bọn họ, con cũng phải sửa lại tính tình, nhường bọn họ một chút, bằng không về sau mẹ con chúng ta cũng không có gì để ăn."Ôn Bối Bối nhìn thấy mẹ nói nghiêm túc như vậy, gật đầu nói: "Mẹ, con biết rồi , về sau con nhất định sửa."Thượng Quan Nam Trì đỡ Ôn Tiểu Nhã đi đến cửa, Ôn Tiểu Nhã liền bỏ tay Thượng Quan Nam Trì ra, nói: "Cảm ơn anh vừa rồi phối hợp, bây giờ không sao rồi."Thượng Quan Nam Trì nói: "Tiểu Nhã, thật sự không nghĩ tới tuổi thơ của em lại thảm hơn anh đến vậy, thật là làm người ta đau lòng."Ôn Tiểu Nhã cười cười nói: "Dù sao đều qua rồi, tôi cũng không muốn nhắc lại."Thượng Quan Nam Trì gật gật đầu nói: "Về sau anh sẽ không làm em chịu uất ức." Ôn Tiểu Nhã mỉm cười.Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Hai người không muốn về sao? Lên xe nhanh đi, em đói bụng lắm rồi."Đến quán ăn, họ đi thẳng vào phòng riêng trên hành lang.

Thượng Quan Uyển Nhi hỏi: "Chị dâu, khi chị học đại học không có tiền ăn, sinh hoạt thì ăn gì?"Ôn Tiểu Nhã cười khổ mà nói: "Tự mình kiếm tiền! Thứ bảy chủ nhật ra ngoài giúp người ta bưng bát, rửa chén, ông chủ biết chị là sinh viên nên cuối ngày đều trả tiền công.

Đôi khi chị theo người bạn tên Lan Lan về nhà cô ấy ăn cơm.

Điều kiện gia đình cô ấy không mấy dư dả, mẹ đau ốm nhiều năm phải đi xin tiền mua thuốc, bố đi làm kiếm tiền ăn học, sinh hoạt cho hai mẹ con và em trai.

Dù gia đình cô ấy cũng khổ nhưng chị đến nhà cô ấy ăn cơm, mẹ cô ấy không biết chị là ai, chỉ nghĩ chị đáng thương nên bảo Lan Lan chở chị đến nhà cô ấy ăn cơm."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Thật là người tốt, chị có lẽ rất biết ơn họ vào thời điểm đó!"Ôn Tiểu Nhã nói: "Chắc chắn rồi, chị khi đó còn nghĩ tới, nếu kiếm được tiền, cũng sẽ báo đáp bọn họ, nhưng bây gờ chị vẫn chưa kiếm được tiền."Thượng Quan Nam Trì nói: "Nếu không thì ngày nào đó có thời gian em dẫn anh đi gặp bọn họ, anh cảm ơn họ vì đã cho vợ anh ăn ở nhà họ mấy năm nay."Ôn Tiểu Nhã nói: "Chỉ là do tính khí của anh nên em không dám đưa anh tới đó."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Chị dâu, khi đó chị cũng chưa có tiền sinh hoạt, vậy em trai chị thì sao?"Ôn Tiểu Nhã nói: "Em trai chị không sao, bởi vì bố trực tiếp đưa tiền sinh hoạt cho nó, cho nên nó cũng thường xuyên đem sinh hoạt phí chia cho chị.


Bây giờ nhớ lại đúng là ác mộng."Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Thượng Quan Nam Trì nói: "Anh, cho nên mặc kệ như thế nào, anh đều không thể bỏ vợ bỏ con.

Nếu anh tái hôn, vậy thì chị dâu phải một mình nuôi con, đứa trẻ tội nghiệp biết bao."Thượng Quan Nam Trì nói: "Con điên, em nói cái gì đấy! Chúng ta còn chưa có kết hôn, vậy mà em liền rủa anh bỏ vợ bỏ con?"Sau khi ăn cơm no nê, Thượng Quan Nam Trì nói: "Uyển Nhi, em đưa anh và Tiểu Nhã về thành phố, sau đó em tự tìn khách sạn, đừng về gặp bà và mọi người khi anh chưa về."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Nhà anh ở đây cũng rất rộng, không cần thiết phải tìm khách sạn."Ôn Tiểu Nhã nói: "Chị muốn trở về căn nhà nhỏ kia hơn, cảm giác quen thuộc hơn."Thượng Quan Uyển Nhi: "Như vậy sao được? Hiện tại chị mang thai, lại ở một mình, nếu có chuyện gì thì phải làm sao.

Với lại nói chị cùng anh trai em lại không phải lần đầu tiên ngủ cùng nhau, có cái gì quen.

Hay em nói em đi cùng hai người thấy bất tiện! Em đây ở khách sạn là được."Ôn Tiểu Nhã đỏ mặt nói: "Chị không có nghĩ như vậy quá, chị chỉ là cảm thấy hôm nay thật sự rất mệt, cho nên muốn một người yên lặng một chút."Thượng Quan Nam Trì nói: "Hay anh cùng em về, để tiểu Uyên ở lại nhà anh."Ôn Tiểu Nhã thật là muốn khóc, nói: "Anh với em không thể ở chung được, như vậy Uyển Nhi sẽ lại suy nghĩ nhiều thì sao?"Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Em không việc gì, chỉ cần hai người không cãi nhau, em như thế nào đều được."Ôn Tiểu Nhã nói: "Nhưng bên kia em không có quần áo, em tắm xong thì cần thay quần áo."Thượng Quan Nam Trì nói: "Em yên tâm, anh đã giúp em chuẩn bị , đều giặt sạch rồi.

Bây giờ chỉ cần em về đó, anh sẽ giúp em chuẩn bị một chút quần áo."Ôn Tiểu Nhã nói: "Cảm ơn anh, vậy chúng ta đi thôi, Uyển Nhi cũng không cần ở khách sạn."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Em vẫn sẽ ở khách sạn! Em sợ quấy rầy đến hai người" Ôn Tiểu Nhã nói: "Em nghĩ gì vậy chứ! Không thể tự nhiên một chút sao?"Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Em nói đùa thôi, em coi như hai người trong sáng, hai người cũng coi em là người trong sáng đấy nhé."Ôn Tiểu Nhã thật sự không còn lời nào để nói :"Đi thôi."-------Editor: Haien243Cập nhật 20.6 tại Việt Nam Overnight truyện..