Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 90-2




Đúng là Tống Phong Thời đã vào ở trong khách sạn X, nhưng cậu không gửi tin nhắn cho Kim Lan Thù ám chỉ rằng mình đang ở đây.

Thậm chí cậu còn thừa thế xông lên, thay đổi trạng thái tình cảm của mình trên tài khoản mạng xã hội thành ‘chờ đợi tình yêu’.

Tuy nhiên, ngày hôm sau, trạng thái trên mạng xã hội có thể sửa bằng một cú nhấp chuột, nhưng trạng thái công việc thì không thể.

Cậu đã gửi một tin nhắn cho Kim Lan Thù: “Em hy vọng chúng ta có thể phân biệt giữa công và tư. Nếu không em sẽ chủ động từ chức, sẽ không để anh phải lúng túng.”

Qua mấy phút, Kim Lan Thù đáp lại: “Em quyết tâm muốn chia tay đúng không?”

Tống Phong Thời nhìn hai chữ ‘chia tay’ liền cảm thấy đôi mắt đau nhói, nhưng vẫn cứng nhắc đáp: “Ừ.”

Kim Lan Thù trả lời: “Nếu em đã thực sự quyết định, thì anh sẽ không miễn cưỡng.”

Khi những từ này xuất hiện trên màn hình, chúng như một mũi dao đâm vào trái tim cậu.

Tống Phong Thời hít thở sâu vài cái, cuối cùng mới có thể thoát khỏi cảm giác nghẹt thở như bị chết chìm.

Trong ngày hôm nay, Tống Phong Thời đã hơn một lần nói về việc ‘chia tay’, nhưng cậu vẫn chưa có cảm giác chân thật. Mãi cho đến khi Kim Lan Thù trả lời, cuối cùng cậu cũng hiểu: Mọi chuyện đã thực sự kết thúc.

Hôm sau, Tống Phong Thời tới văn phòng, thấy Kim Lan Thù còn kiêu ngạo hơn cả trước kia.

Nếu ngày hôm qua cậu đã được nhìn thấy một Kim Lan Thù đầy chật vật, ngu ngốc và bất lực, thì hôm nay, đây chính là Kim Lan Thù mà cậu quen thuộc nhất nhưng lại cũng vừa xa lạ. Anh rất kiêu ngạo và đẹp đẽ, luôn lạnh nhạt, khiến người ta muốn với mà không được.

Tống Phong Thời cầm bản kế hoạch đến văn phòng của Kim Lan Thù.

Anh nhận lấy, khoanh vài chỗ rồi ném lại: “Hy vọng cậu có thể dùng đầu óc.”

Tống Phong Thời sững sờ.

Kể từ khi đi làm tới nay, Tống Phong Thời chưa bao giờ phải thấy sắc mặt này từ anh.

Cậu thầm nghĩ: Anh ấy còn là kẻ lòng dạ hẹp hòi sao?

Nhưng khi cậu dạo quanh văn phòng chủ tịch vài lần, cậu phát hiện ra anh chẳng phải người lòng dạ hẹp hòi.

Bất kể là ai, miễn là kế hoạch đưa ra không khả quan, Kim Lan Thù sẽ luôn có thái độ này.

“Cậu có cần não nữa không vậy? Cậu định giữ nó nguyên vẹn và quyên góp cho tổ chức từ thiện phải không?” Đây là những gì anh nói với Tào Đại Đầu..

“Cô đã viết kế hoạch này khi say rượu sao?” Đây là những gì Kim Lan Thù nói với Triệu Ny Khả — bởi vì Triệu Ny Khả là con gái, cho nên anh mới tương đối khách khí.

Nói chung, Kim Lan Thù luôn có yêu cầu nghiêm ngặt với các kế hoạch, xưa nay luôn nói lời cay nghiệt với cấp dưới.

Bây giờ, vì Tống Phong Thời yêu cầu ‘phân biệt công tư’, Kim Lan Thù bèn ‘đối xử bình đẳng’ với cậu.

Mọi người trong phòng làm việc cũng cảm nhận được không khí lạnh nhạt giữa hai người, nhưng không ai dám hỏi.

Khi đến giờ họp, Tống Phong Thời không dám nói năng thoải mái như trước. Thấy mọi người tranh cãi nên mở cửa hàng nào trước, cậu cũng không dám ý kiến.

Tào Đại Đầu nói: “Còn cần phải nói sao? Đương nhiên là đi Paris! Paris là kinh đô thời trang!”

“Paris cạnh tranh rất kịch liệt, hơn nữa cũng không quen thuộc với hoàn cảnh. Rick lắc đầu.

“Đúng vậy, thương hiệu của chúng ta mang phong cách quốc gia, đương nhiên, trước tiên chúng ta cần chiếm được chỗ đứng vững chắc ở khu vực Đông Á. Tôi đề nghị mở cửa hàng ở Đông Nam Á trước, chi phí cũng thấp.”

“Không nhất thiết phải như vậy. Có thương hiệu mà lại không muốn mở cửa hàng ở Paris sao? Paris thực sự rất khoan dung với thời trang.”

“Tôi nghĩ chúng ta nên mở cửa hàng ở nơi có sức tiêu thụ mạnh. Dù sao thì định giá thương hiệu của chúng ta cũng không thấp.”

“Vậy nghĩa là cậu cảm thấy nên đi Paris?”

“Không phải có nhiều khu vực phát triển, có chung ý thức về bản sắc văn hóa với chúng ta sao? Cũng có thể cân nhắc Nhật Bản và Singapore.”

“Cậu có biết thị trường Nhật Bản có tính bài ngoại thế nào không?”

Mọi người đang thảo luận sôi nổi, còn Kim Lan Thù vẫn im lặng như thường lệ.

Mà Tống Phong Thời lại có thái độ khác thường, cũng không phát biểu ý kiến.

Ngược lại là Kim Lan Thù nói trước: “Tiểu Tống, ý của cậu thế nào?”

Câu nói này rất lạnh nhạt, như thể vì cậu mãi không lên tiếng cho nên mới hỏi.

Tống Phong Thời ho khan hai tiếng, nói: “Tôi cảm thấy cũng có thể cân nhắc Dubai. Thị trường Dubai có khả năng thích ứng mạnh và mức độ tiêu dùng cũng cao. Bên cạnh đó, khách du lịch cũng tiêu phí phần lớn tiền của họ vào đó. Chúng ta cũng có thể thu thập dữ liệu bán hàng, để đánh giá người tiêu dùng ở nhiều mức độ khác nhau, gồm các quốc gia, sở thích, rồi đặt nền tảng dữ liệu cho các chiến lược quảng bá thương hiệu trong tương lai ở các quốc gia khác nhau.”

Kim Lan Thù gật đầu, nói: “Cái này có thể. Như vậy dự án này liền giao cho cậu.”

Tống Phong Thời ngẩn ra, không ngờ anh sếp lúc sáng còn chửi mình không động não, buổi chiều liền giao trọng trách cho mình.

Nhưng mà, khi cậu tỉnh táo lại thì liền nghĩ, không phải mỗi một nhân viên ở đây đều sống như vậy sao?

Thường thì vào buổi sáng, mọi giám đốc đều bị Kim Lan Thù mắng vì mắc lỗi trong công việc, và rồi lại được tăng lương vì KPI vào buổi chiều.

Kim Lan Thù đã ‘phân biệt giữa công và tư’ theo yêu cầu của Tống Phong Thời. Mặt khác, tự cậu lại cảm thấy có hơi bất công, lo được lo mất.

“Không thể như vậy được.” Tống Phong Thời cảm thấy mình cần nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, đặt mình trở lại vị trí của một nhân viên bình thường. Thành thật mà nói, nếu ông chủ không phải là Kim Lan Thù, chắc chắn cậu sẽ không vì bị mắng một câu liền như gặp đại địch, một lời cũng không dám nói.

“Là tự mình không phân biệt công tư.” Tống Phong Thời vừa phán xét chính mình vừa tăng ca, tính dùng nó như một sự đền bù.

Khi Kim Lan Thù rời văn phòng, anh thấy rõ rằng cậu vẫn đang tăng ca, nhưng anh vẫn không nói lời nào mà rời đi. Tống Phong Thời tự mình sửa đổi kế hoạch, cố gắng để lần sau không bị mắng khi đến gặp chủ tịch.

Tống Phong Thời làm việc đến mười giờ, đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy trên màn hình lóe lên một dòng tin nhắn: “Lưu Dịch Tư: Tôi mới vừa đi ngang qua lầu dưới của công ty cậu, thấy đèn vẫn sáng. Cậu vẫn đang làm việc ư?”

Tống Phong Thời hơi kinh ngạc, nhắn trả: “Làm sao anh biết là tôi?”

Lưu Dịch Tư nhắn: “Bởi vì người thất tình khá là thích tăng ca.”

Tống Phong Thời cực kỳ kinh ngạc, làm sao Lưu Dịch Tư biết mình thất tình?

Nhưng mà, Tống Phong Thời nghĩ lại, cậu đã thay đổi trạng thái trên mạng xã hội của mình thành ‘chờ đợi tình yêu’, có lẽ điều này đã khiến hắn liên tưởng.

Đúng là vì trạng thái thay đổi này mà Lưu Dịch Tư phát hiện ra rằng Tống Phong Thời đã trở lại tình trạng độc thân. Hắn thầm nghĩ, lúc trước biết cậu có người yêu nên dĩ nhiên sẽ không xen vào. Bây giờ Tống Phong Thời đã là một người độc thân, việc hắn theo đuổi cậu lần nữa cũng là điều dễ hiểu. Vì vậy, hôm nay hắn tình cờ đi ngang qua ‘Vân Tưởng’ với tâm lý muốn thử vận ​​may, cho nên đã đỗ xe ở tầng dưới và gửi tin nhắn này.

Nhưng trùng hợp nhất chính là, Kim Lan Thù nhìn thấy Tống Phong Thời tăng ca, cũng ngồi xổm ở dưới lầu chờ. Chờ mãi, Kim Lan Thù không thấy Tống Phong Thời, lại thấy được Lưu Dịch Tư, lập tức giận thành con cá nóc.

Sau năm phút, Lưu Dịch Tư liền bị bảo vệ trục xuất.

“Tôi đang đợi một người bạn.” Lưu Dịch Tư cố gắng giải thích.

Anh bảo vệ đến đây theo lệnh nên đành phải mạnh miệng nói: “Ở đây không có bạn! Anh đi đi!”

“Anh ấy là bạn của tôi.” Tống Phong Thời vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy tới giải thích.

Bảo vệ cũng không tiện nói gì: “Ồ, được, vậy hai người đi nhanh đi.”

Kim Lan Thù đứng nhìn phía sau cây cột, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: M* nó, tại sao mình ‘Dục cầm cố túng’ đều không hiệu quả? Cẩn thận giả vờ ngầu thì có thể làm cho đối phương muốn ngừng mà không được không?

(*) Muốn bắt phải thả.