Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 55




Các tay săn ảnh đã đăng một bức ảnh, nói rằng bạn trai của Hà Ngọc Dung đã tặng cô một chiếc áo lông chồn màu xám.

Tống Phong Thời cầm tấm hình kia, đi tìm Hoàng Lão Nhiệt rồi hỏi: “Thương hiệu của chúng ta có kiểu áo lông thú giống thế này không?”

Hoàng Lão Nhiệt liếc nhìn, nói: “Những chiếc áo lông thú cơ bản đều giống nhau, và nhìn ảnh thì y hệt thôi.”

Tống Phong Thời gật đầu, lại nói: “Không phải chủ tịch Kim đã nói rồi sao, số liệu cho thấy hơn một nửa người tiêu dùng trẻ tuổi từ chối dùng áo lông thú, cho nên chỗ chúng ta cũng không thể dùng phải không?”

“Đúng vậy,” Hoàng Lão Nhiệt gật đầu: “Chỗ chúng ta là lông thú giả, hàng nhân tạo và rất thân thiện với môi trường, cậu yên tâm đi.”

Tống Phong Thời gật gật đầu, lại đi tìm Tào Đại Đầu.

Tào Đại Đầu bắt đầu lập nghiệp từ việc kinh doanh trên mạng, và hiện tại hắn cũng rất chú trọng đến mảng số hóa trên thị trường. Đây là lý do tại sao Kim Lan Thù chọn đưa hắn đi thay vì Jaclyn.

Kim Lan Thù luôn tin rằng thế hệ bây giờ rất mới lạ, và hàng xa xỉ cũng nên bao hàm cả hai khái niệm về tuổi trẻ và số hóa.

Tống Phong Thời gọi Tào Đại Đầu đi, cùng nhau thảo luận về các biện pháp đối phó, trò chuyện đến khí thế ngất trời.

Đêm hôm đó, trên mạng xã hội có một tin tức cực hot: Hà Ngọc Dung mặc áo lông thú xuống đường, bị nhóm người bảo vệ động vật tạt sơn đỏ. Hắn còn đưa đến một bức ảnh, Hà Ngọc Dung mặc chiếc áo lông màu xám rất đẹp nhưng cả người lại bê bết sơn đỏ, trông rất thảm hại.

Tống Phong Thời kéo Tào Đại Đầu, thấp giọng hỏi: “Đổ sơn đỏ? Có quá đáng quá không?”

Tào Đạt Đầu lắc đầu, xua tay: “Không phải sơn đỏ! Chỉ là mực đỏ mà thôi, tôi làm người có chừng mực đó nha!”

Hà Ngọc Dung là đại minh tinh, tin tức này liền nhanh chóng gây ra những cuộc thảo luận trên diện rộng.

Một số cư dân mạng cáo buộc những người bảo vệ động vật đã quá khích, nói rằng người ta có tiền lại sợ lạnh nên mới mặc đồ lông chồn, liên quan quái gì đến mấy người? Mẹ mấy người là chồn sao? Có gì sai khi mặc áo lông chồn? Sao mấy người không dạo một vòng các con phố Đông Bắc, thấy ai mặc đồ lông chồn thì cứ đổ một cái xem các người hạ gục được bao nhiêu phụ nữ Đông Bắc?

Cũng có rất nhiều cư dân mạng mãnh liệt nhục mạ Hà Ngọc Dung là đồ độc ác, treo da của vật khác lên người để trang trí, thật là vô liêm sỉ.

Tống Phong Thời không ngờ sóng gió lại dữ dội như vậy, vô thức hỏi lại: “Thật ra Hà Ngọc Dung cũng là ‘nạn nhân’. Tại sao người mắng mỏ cô ấy lại nhiều hơn người ủng hộ?”

Tào Đại Đầu nói: “Cậu không hiểu, bởi vì mặc dù Hà Ngọc Dung là ‘nạn nhân’, nhưng cô ta không phải là ‘nạn nhân hoàn hảo’.”

Hà Ngọc Dung bị dội sơn đỏ, bị đẩy vào tâm bão dư luận, bị hàng chục triệu cư dân mạng bình phẩm.

Đoàn đội quan hệ công chúng của cô cũng đang cố gắng tìm cách khắc phục sự việc.

Mặc dù nói Hà Ngọc Dung là ‘người bị hại’, nhưng nhân viên quan hệ công chúng cho rằng Hà Ngọc Dung vẫn đang mang danh nghĩa ‘đại sứ thiện chí’ của một tổ chức phi chính phủ. Lúc này mà bước ra và nói rằng ‘mặc đồ lông thú là quyền tự do của tôi’ thì thật sự là thiếu khôn ngoan.

Vì vấn đề này, điện thoại của người quản lý của Hà Ngọc Dung vẫn luôn đổ chuông.

“Tiểu Tống?” Quản lý lo lắng nói: “Hiện tại tôi không có thời gian giải quyết chuyện của cậu…”

Tống Phong Thời nói: “Anh có cân nhắc hợp tác với ‘Vân Tưởng’ không?”

Nửa giờ sau, Hà Ngọc Dung đăng tải biên lai mua sắm áo lông thú atlas của ‘Vân Tưởng’ trên mạng xã hội, cho thấy cô đang mặc chiếc áo lông thú thân thiện với môi trường của thương hiệu địa phương Trung Quốc ‘Vân Tưởng’. Cô luôn ủng hộ hàng nội địa và yêu thích bảo vệ môi trường. Cô hiểu cảm giác của những người bảo vệ động vật và không có ý định buộc bên kia phải chịu trách nhiệm.

Bằng cách này, Hà Ngọc Dung đã trở thành một ‘nạn nhân’ tương đối ‘hoàn hảo’. Cuối cùng dư luận đã ủng hộ cô.

“Hạ tiểu thư,” Tống Phong cười nói: “Cô còn cảm thấy ‘Vân Tưởng’ không xứng với thân phận tôn quý của cô sao?”

Hà Ngọc Dung nghiến răng nghiến lợi trong lòng, lại cười nói: “Cái gì? Làm sao tôi có thể nói như vậy? Tôi vẫn luôn ủng hộ các new designer trong nước.”

Tống Phong Thời vẫn mỉm cười: “Ừm, tôi rất mong được hợp tác với cô tại liên hoan phim Corner.”

Đây là lần đầu tiên Tống Phong Thời học được những gì Kim Lan Thù đã nói, đừng có lịch sự hay giảng đạo đức khi kinh doanh, cứ làm kẻ khốn nạn cũng được.

Cậu nghĩ: Mình đã từ một người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, trở thành một kẻ vô lại…

Đều là lỗi của Kim Lan Thù!

Mặc dù liên hoan phim còn chưa bắt đầu tuyên truyền, nhưng chắc chắn vụ hỗn loạn này đã mang đến cơ hội quảng cáo miễn phí cho thương hiệu ‘Vân Tưởng’.

Tống Phong Thời cũng yêu cầu Tào Đại Đầu đăng một tuyên bố trên các nền tảng xã hội dưới tên ‘Vân Tưởng’, nói rằng công ty luôn theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường.

Một thông cáo khác được đưa ra nói rằng, Kim Lan Thù – người sáng lập ‘Vân Tưởng’ từng là Giám đốc điều hành của Bảo Phạn Lưu, khi đó vì giám đốc thiết kế giày của Bảo Phạn Lưu đã vi phạm quyền bảo vệ động vật, khiến anh phản cảm nên đã lập tức sa thải người này. Sau đó anh cũng tuyên bố không làm giày da thuộc nữa, biểu đạt quyết tâm bảo vệ động vật.

Kim Lan Thù xem xong thông cáo, còn cười nói: “Tôi không ngờ rằng mình lại được cư dân mạng ca ngợi là ‘từ thiện’.”

Hoàng Lão Nhiệt nói: “Việc thiết lập hình ảnh thân thiện khi đối ngoại thực sự rất quan trọng. Giờ đây, bảo vệ môi trường đã là một khái niệm quan trọng trong ngành, vì vậy nhiều thương hiệu đã bắt đầu từ bỏ việc sử dụng da động vật quý hiếm.”

Kim Lan Thù gật đầu, nói: “Chuyện này khá tốt, còn tiết kiệm tiền.”

Hoàng Lão Nhiệt lắc đầu và nói: “Chủ tịch Kim thực sự không thích hợp để trở thành một nhà bảo vệ môi trường.”

Kim Lan Thù lại nói: “Không phải bảo vệ môi trường chỉ là tiết kiệm tài nguyên thôi sao? Tôi tiết kiệm tiền còn không phải là một loại bảo vệ môi trường sao?”

Việc hợp tác với nữ diễn viên Hà Ngọc Dung đã được hoàn tất. Kim Lan Thù, người không tin vào ‘lời hứa’ đã thúc giục, Vân Tưởng liền làm hợp đồng hợp tác chứng thực với đoàn đội của Hà Ngọc Dung. Như vậy, Kim Lan Thù mới coi như tương đối an tâm.

Phía Chu Dực Dực đã rất thất vọng khi biết rằng Hà Ngọc Dung đã từ chối hợp tác với Bảo Phạn Lưu. Hắn dặn Ruth phải chú ý kỹ, nói rằng quy trình may váy cao cấp rất phức tạp và rườm rà, vẫn có thể tìm ra những lỗ hổng.

Sau khi xác nhận hợp tác với Hà Ngọc Dung, Tống Phong Thời mới coi như có thể trải qua một ngày cuối tuần yên ổn.

Vào tối thứ sáu, cậu định ngủ một giấc thật ngon, nhưng không ngờ lại nhận được một cuộc gọi từ Âu Văn.

Bình thường, Âu Văn sẽ không gọi cho cậu vào buổi tối.

Tống Phong Thời cho rằng nhất định là có chuyện khẩn cấp, vội vàng bắt máy: “A, Âu Văn, có chuyện gì sao?”

Giọng nói của Âu Văn truyền đến từ trong ống nghe: “Ừm… ngày mai công ty chuyển nhà sẽ đến chỗ cậu, chủ tịch Kim có nói với cậu không?”

Tống Phong Thời sửng sốt: “Chuyển nhà? Chuyển nhà cái gì?”

Âu Văn đỡ trán: “Quả nhiên chủ tịch Kim không buồn thương lượng trước… Cũng may tôi tự biết mà gọi tới…”

“Cái… chuyện gì xảy ra?” Tống Phong Thời kinh ngạc.

Âu Văn nói: “Là như vậy. Ngài ấy nói ngày mai sẽ đưa cậu đến nhà mới ở, còn nói nhất định cậu sẽ rất vui vẻ!”

Tống Phong Thời quả thực muốn tức chết: “Bị điên hả!”

Âu Văn ‘Xuỵt’ một tiếng, nói: “Giám đốc Tống, cậu bình tĩnh đã…”

Tống Phong Thời cũng cảm thấy Âu Văn vô tội biết bao, giọng nói liền mềm xuống: “Không phải tôi nói anh…”

“Tôi biết.” Âu Văn thở dài, lại dùng giọng cực kỳ đáng thương mà nói: “Giám đốc Tống, tôi xin cậu đó… Coi như cậu thương tôi, ngày mai cậu hãy hợp tác, giả vờ vui vẻ đi, được không?”

Cuộc sống đúng là không dễ dàng.

Tống Phong Thời là người nhẹ dạ cỡ nào, cậu miễn cưỡng nói: “Được thôi.”

Âu Văn thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm, làm một thủ thế Ok với Kim Lan Thù.

Kim Lan Thù gật gật đầu, chấp thuận đơn xin trợ cấp tháng này của Âu Văn.

Càng ngày Âu Văn càng cảm thấy ông chủ của mình thật ngốc, nhưng vì mức lương hậu hĩnh nên hắn không có ý định rời đi.

Tống Phong Thời liền nói với Tống Mị Thoa: “Ngày mai anh sẽ chuyển ra ngoài…”

Nghe vậy, Tống Mị Thoa giật nảy cả mình: “Đột nhiên như vậy?

“Ừ, anh cũng cảm thấy có chút đường đột.” Tống Phong Thời bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: “Nhưng là… Cuối cùng căn nhà này đã thuộc về một mình em.”

Tống Phong Thời mỉm cười: “Như vậy, anh liền trở thành ông chủ của em rồi!”

“Đúng vậy, anh em ruột tính sổ rõ ràng.” Tống Phong Thời khoanh tay, cười nói: “Từ giờ em phải giao tiền thuê đúng hạn, anh sẽ không lưu tình.”

Tống Mị Thoa trừng mắt nhìn, nói: “Anh muốn sống chung với bạn gái sao?”

Đột nhiên bị hỏi vấn đề như vậy, suýt chút nữa Tống Phong Thời đã nghẹn lời: “Cái này… Tại sao em lại nghĩ như vậy?”

Tống Mị Thoa nói: “Em đoán nha, không phải đây là căn nhà anh tự mua ư, tại sao anh lại chuyển đi? Em cũng không nghe nói anh đã mua nhà mới.”

“Thật ra…” Tống Phong Thời trầm mặc một hồi: “Anh không có bạn gái.”

Tống Mị Thoa vô cùng ngạc nhiên khi nghe những lời đó: “Cái gì? Anh nói thật ư?”

“Ừm.” Tống Phong Thời xấu hổ gật đầu: “Thật sự.”

Tống Mị Thoa ngạc nhiên: “Vậy anh… Vậy thì những rắc rối tình cảm mà anh đề cập trước đây đều là dối trá? Anh bịa chuyện?”

“Không hoàn toàn.” Tống Phong Thời đau đầu gãi gãi sau gáy, thẳng thắn nói: “Thật ra anh là đồng tính.”

Tống Mị Thoa há hốc mồm kinh ngạc trong nửa phút, nhưng cũng nhanh chóng chấp nhận thực tế này: “Ừ, nghề này của anh… là em không nghĩ tới. Người làm nghề này có đến 8 phần là gay mà, là em tự đánh giá, coi đó là chuyện đương nhiên.”

“Cũng không thể nói như vậy,” Tống Phong Thời cười cười: “Công ty bọn anh cũng có trai thẳng, trợ lý chính Âu Văn là trai thẳng, lần sau anh sẽ giới thiệu cho em.”

“Không cần, không cần.” Tống Mị Thoa vung vung tay, liền tò mò: “Vậy bạn trai của anh là người trong công ty à?”

Tống Phong Thời giật mình, do dự và quyết định nói sự thật với Tống Mị Thoa: “À, phải.”

Tống Mị Thoa trợn trừng mắt: “Ai? Em có biết không?”

“Hẳn là cũng biết.” Tống Phong Thời hít sâu một cái, rốt cuộc cũng nói thẳng ra: “Chính là người lúc trước em viết, ‘Thường xuyên gặp mặt’, ‘Âm thầm tán tỉnh Phó Thừa’…”

“Cái gì?!!!” Tống Mị Thoa suýt chút nữa ngã xuống ghế: “Ý của anh là… Kim kim kim kim…”

“Kim Lan Thù.” Tống Phong Thời ngắt lời cô.

Tống Mị Thoa bị doạ đến gần như hồn phi phách tán: “Trời ạ! Kim Lan Thù chính là cô bạn gái tính tình tiểu thư lại độc miệng mà anh nhắc đến ư?”

Tống Phong Thời cũng dở khóc dở cười: “Anh… Độc miệng thì không nói… Anh nói cậu ấy là người ‘tính tình tiểu thư’ lúc nào?”

“Mặc dù anh không có nói như vậy,” Tống Mị Thoa suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng hình dung theo như miêu tả của anh thì chính là như vậy.”

Tống Phong Thời cẩn thận nghĩ lại, hóa ra cũng không có cách nào phản bác.