Ngày hôm sau, Kim Lan Thù, Thụy Khắc, Ruth rời khỏi Ngân gia thôn.
Kim Lan Thù trở lại khách sạn sửa soạn lại một chút, tiếp theo liền đi đến phòng hành chính mở họp.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Kim Lan Thù và Âu Văn cùng ở lại xem văn kiện, mới xem được có một nửa, bất chợt lại nghe tiếng cửa phòng đóng sầm lại, là Gia Ngu đã trở về.
Kim Lan Thù thấy là cậu ta thì chẳng buồn để ý tới, vẫn trở tay lật xem văn kiện, hai ngón tay thon dài kẹp một cây bút máy ở giữa đang xoay vòng, cũng chẳng thèm nói lời nào.
Gia Ngư đứng tại chỗ, thấy Kim Lan Thù mãi không lên tiếng, cậu ta liền mở miệng nói: "Chuyện là...Tôi gặp khó khăn về tài chính, nên muốn mượn ngài một ít tiền trước, để tôi xoay sở.
Viết giấy nợ cũng được...Chỉ cần chờ đến lúc tôi lấy được phí sinh hoạt từ quỹ ủy thác gia tộc, tôi liền lập tức trả cho ngài."
Kim Lan Thù nói: "Bao nhiêu?"
Gia Ngu có hơi kinh ngạc, Kim Lan Thù thế mà không hỏi gặp "khó khăn" gì, hay "nguyên do" đằng sau là gì mà trực tiếp hỏi thẳng bao nhiêu.
Đối với Kim Lan Thù mà nói, chuyện này rất đơn giản.
Nếu số tiền hợp lý thì Kim Lan Thù sẽ trực tiếp cho mượn, cũng không có hỏi mấy câu thừa thải gì.
Còn nếu số tiền không hợp lý, không quan tâm trong nhà Gia Ngu có người bệnh gần chết hay nhà sập gì gì đó, hắn ta tuyệt đối sẽ không bao giờ cho mượn.
Cho nên, dù có hỏi hay không thì cũng như nhau.
Gia Ngu lúc này lại ngượng ngùng nói: "Ừm...!khoảng mấy chục vạn tệ thôi..."
Âu Văn ở một bên nghe thấy, tròng mắt thiếu điều muốn lọt ra ngoài: Cái đám nhà giàu này mỗi lần mượn tiền đều mượn nhiều đến vậy à!
Âu Văn lại cười: "Cậu, cậu là đang nói đùa sao? Gì mà khoảng mấy chục vạn tệ thôi, cụ thể là bao nhiêu thế? Không đến con số chín mươi chín, đúng không?"
Kim Lan Thù thế nhưng vẫn còn bình tĩnh chán, chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn một cái, tiếp tục lật xem văn kiện, nói: "Quản cậu ta nhiều vậy làm gì, dù sao tôi cũng không cho mượn."
Vốn mục đích chính của Gia Ngu cũng không phải là muốn Kim Lan Thù cho cậu ta mượn tiền, mà điều cậu ta muốn chính là Kim Lan Thù hỏi cậu ta mượn tiền để làm gì.
Nhưng nào có ngờ được rằng Kim Lan Thù thế mà chẳng tò mò một chút hết, nhất quyết không hỏi luôn à?
"Không, không cho mượn sao?" Gia Ngu càng thêm khó xử, cố sức giả ra bộ dáng đáng thương giở giọng nói, "Thế, thế thì tôi thảm rồi!"
"Hửm?" Kim Lan Thù nói: "Cần dùng gấp?"
"Đúng vậy!" Gia Ngu nửa quỳ, ngồi xổm bên cạnh Kim Lan Thù, bày ra một bộ dáng ngây thơ dễ bảo, "Cần dùng gấp lắm!"
Kim Lan Thù vẫn không thèm liếc mắt nhìn cậu ta lấy một cái: "Vậy tại sao cậu không hỏi mượn cha cậu?"
Gia Ngu tức muốn hộc máu, nhưng vẫn cố gắng kìm lại: "Chuyện cũng là do tôi mà ra...!Ài, lẽ ra tối qua tôi ngàn vạn lần cũng không nên đi gặp Lưu Dịch Tư và Tống Phong Thời!"
"Tối hôm qua?" Kim Lan Thù rốt cuộc mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Gia Ngu, còn là một ánh nhìn rất chăm chú, "Khi nào? Ở đâu?"
Gia Ngu mừng thầm trong lòng, cậu chính là đang chờ Kim Lan Thù hỏi câu này!
"Mới tối hôm qua thôi, trong trang viên tư nhân của Bà Ngô." Gia Ngu nói, " Tôi tình cờ gặp phải hai người bọn họ, cùng họ tán gẫu vài câu.
Tôi vô tình làm đổ rượu lên quần áo của Lưu Dịch Tư.
Ai biết được quần áo của anh ta là vải Tống Cẩm thượng hạng chứ? Chính tôi còn không biết vải Tống Cẩm là gì...!"
"Ai hỏi cậu cái này làm gì?" Kim Lan Thù tức giận ngắt lời, "Bọn họ ở đó làm gì?
Gia Ngu vờ như đang nghiêm túc suy nghĩ, chuyển từ tư thế ngồi xổm sang đứng thẳng người, lại đi qua lại xung quanh vài vòng, chờ đến khi Kim Lan Thù sắp hết kiên nhẫn, cậu ta mới chậm rãi mở miệng: "Tôi cũng không biết.
Nhưng tôi nghe nói là Bà Ngô vốn muốn giới thiệu đối tượng cho Lưu Dịch Tư, thế nhưng sau khi thấy Lưu Dịch Tư dẫn theo một anh đẹp trai, liền không đề cập đến nữa.
Tôi nghe vậy mới đặc biệt đi nhìn một chút, chỉ là không ngờ anh đẹp trai vậy mà lại là Tống Phong Thời? Tôi đang định ra đó chọc ghẹo hai người họ một chút.
Nhưng không ngờ lại tự mình gây chuyện.
Đến khi tôi hoàn hồn lại, bọn họ đã đi mất rồi, hình như là đi thay quần áo."
Gia Ngu nói như vậy, càng khiến Kim Lan Thù nóng máu.
Kim Lan Thù hỏi: "Còn sau đó?"
"Sau đó tôi cũng không có thấy hai người đó nữa." Gia Ngu đáp, với một giọng điệu khá mập mờ
Cách nói thêm từ bớt nghĩa này của Gia Ngu, có thể coi như là thêm mắm dặm muối một cách linh hoạt và khéo léo — chút dầu này đổ vào, khiến lửa của Kim Lan Thù càng cháy càng lớn; sau đó lại thêm chút giấm, càng khiến cơn ghen tuông của Kim Lan Thù tăng lên.
Thật sự rất cao tay.
Nhưng Kim Lan Thù vẫn như cũ không hé nửa lời, khuôn mặt cũng không có vẻ gì giống như đang ăn giấm.
Gia Ngu lại cười nói: "Lần này cũng là công việc mà Kim tổng nhờ cậu ấy làm sao?"
Kim Lan Thù thậm chí còn mỉm cười khi nghe những lời khiêu khích như vậy.
Âu Văn ở bên cạnh quan sát hết thảy, trong lòng run lên, tay cầm văn kiện, rụt cổ lại nói: "Số liệu này hình như có sai sót, tôi đi tính toán lại?"
Kim Lan Thù hất cằm một cái: "Đi đi."
Âu Văn nhanh chóng cầm lấy văn kiện chạy biến.
Kim Lan Thù thấy Âu Văn đã đi khỏi, liền nói với Gia Ngu: "Nói thật, cậu có biết chuyện giữa tôi với Tống Phong Thời không?"
Gia Ngu suy nghĩ hồi lâu, mới dè dặt hỏi: "Ngài với cậu ấy...!là mối quan hệ đó sao?"
"Chuyện này tôi không cần phải giải thích với cậu." Kim Lan Thù nói: "Cậu cũng tự biết thân biết phận đi."
Bốn chữ "biết thân biết phận" này thật sự rất chói tai.
Gia Ngu tức giận đến mức sắc mặt tối như màu gan heo, không thèm bận tâm gì đến "biết thân" hay "biết phận" nữa, cứ thế gân cổ lên cãi lại: "Thế Tống Phong Thời thì sao? Cậu ta ngoài mặt vừa đối tốt với ngài, sau lưng lại đối tốt với Lưu Dịch Tư, đó mà được coi là biết thân biết phận? Ngài nghĩ thử xem, hôm trước Lưu Dịch Tư dứt khoát mua đứt một bức tranh lụa đã bị hỏng một nửa, hôm qua lại vì cậu ta mà thẳng tay hi sinh một bộ quần áo vải Tống Cẩm thượng hạng.
Nếu như nói hai người họ chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường, ai mà tin?"
Kim Lan Thù không chút khách khí nói: "Gia Ngu, để tôi nói cho cậu nghe một câu - Thật ra câu nói này tôi đã muốn nói cho cậu nghe từ rất lâu rồi."
Gia Ngu chậm rãi ngồi xuống, chờ mong, nói: "Câu gì thế?"
Kim Lan Thù nói: "Ngày mai cậu không cần phải đi làm nữa."
"Cái gì?" Gia Ngu giật mình.
Kim Lan Thù nói: "Tôi điều cậu đến xưởng tơ lụa giám sát tiện thể học tập, cậu có đi không?"
"Tôi..." Gia Ngu không hiểu tại sao Kim Lan Thù đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, mới nãy không phải hai người còn đang bàn chuyện Tống Phong Thời ngoại tình rất tốt sao? Nhắc tới chuyện này để làm cái gì cơ chứ?
"Phía bên nhà xưởng nói cậu chỉ mới đến đó được 2 tiếng đồng hồ đã vội vàng lái xe chạy đi, văn kiện cũng chẳng thèm nhìn lấy một tờ." Kim Lan Thù nói tiếp, "Cậu tự ý bỏ đi, quả thật là không chấp nhận được.
Đấy là còn chưa nói đến chuyện sau lưng cậu âm thầm nói xấu đồng nghiệp, gây chuyện thị phi khắp nơi.
Vốn tôi nể mặt cha cậu mới định để cho cậu hết kỳ thực tập mới rời đi, cũng coi như giữ mặt mũi cho cậu với mọi người.
Thế nhưng xét thấy hiện tại, mặt mũi gì đó đối với cậu quả thật là một thứ thừa thãi."
"Ngài, ngài đây là đang mắng tôi là loại người không biết xấu hổ sao?" Gia Ngu trợn tròn mắt, rặt một vẻ không thể tin nổi.
Kim Lan Thù cũng cảm thấy mình nói như vậy có hơi lỗ mãng, liền dùng cái mẫu câu "Được, nhưng" cũ rích để vớt vát đôi chút: "Đúng vậy, nhưng mà cậu cũng đừng xem thường chính mình, không biết xấu hổ có khi lại là chuyện tốt."
Gia Ngu bị mắng té tát một trận, còn lỡ tay vụt mất cơ hội làm việc ở bên cạnh Kim Lan Thù, thật sự khóc không ra nước mắt.
Kim Lan Thù trước mặt Gia Ngu vẫn tỏ ra bình chân như vại, nhưng thực chất biển dấm trong lòng đang nổi bão.
Tống Phong Thời không hề biết mình đang ở trong tâm bão, vẫn điềm nhiên làm con sâu lười vùi đầu ngủ trong khách sạn.
Nhưng chưa tới giữa trưa, đã có người gõ cửa.
Cậu đi ra mở cửa, vừa mở ra đã đối diện với khuôn mặt đen như đít nồi của Kim Lan Thù.
Có điều, Tống Phong Thời cũng đã sớm quen với cái tính khó ở của Kim Lan Thù, liền hỏi: "Sao vậy? Ai chọc giận cậu rồi?"
Kim Lan Thù không vòng vo gì nhiều, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: "Tôi đã bảo cậu không được gặp Lưu Dịch Tư nữa, sao không nghe?"
Tống Phong Thời khẽ giật mình, chột dạ trả lời: "Chuyện đó...!Chỉ là tình cờ gặp gỡ thôi."
Kim Lân Thù cười lạnh: "Tình cờ gặp ở trang viên của Bà Ngô?"
Tống Phong Thời trong lòng chợt hiểu rõ, cũng cười lạnh đáp: "Là Gia Ngu nói cho cậu biết sao?"
"Là cậu ta! Tất nhiên là cậu ta rồi!" Kim Lan Thù nói, "Còn không phải do cậu thông đồng với Lưu Dịch Tư bẫy cậu ta sao? Tội nghiệp Lưu Dịch Tư đó tốn biết bao công sức xả giận cho cậu, cuối cùng lại giống như Chu U Vương Phong hỏa hý chư hầu.*"
Tống Phong Thời nghe mấy lời hoang đường này, cũng cười gằn: "Vậy ngài đây cũng thật là tài giỏi, mắng người còn biết trích điển tích để mắng? Nếu như cậu đã thích nghe Gia Ngu nói chuyện như vậy, thế thì tôi cũng tặng cho cậu một cái điển tích, Rể quý! Có từng nghe nói chưa? Cậu thích giả bộ lễ đô trước mặt cha chồng tương lai, còn không phải là Đông sàng rể quý sao?"
Kim Lan Thù thở dài, không ngờ Tống Phong Thời thế mà lại biết chuyện Gia Ngu và tuyển rể.
Tống Phong Thời nhìn thấy sắc mặt Kim Lan Thù thay đổi, càng thêm chắc chắn rằng hắn có chuyện gì giấu mình, tức giận muốn hộc máu: "Vậy cậu còn không mau đi làm rể quý nhà người ta đi, sau đó Quỳ Long chính là của cậu!"
Kim Lan Thù trằm mặc suy nghĩ hồi lâu mới tiếp lời: "Cậu biết được cái chuyện nhảm nhí này từ đâu?"
Tống Phong Thời nói: "Đây chính là sự thật! Làm sao mà nhảm nhí được?"
"Quên đi, loại chuyện nhảm nhí như này hẳn là do một người dở hơi nào đó nói cho cậu biết.
Tôi cũng chả quan tâm."
Tống Phong Thời chỉ nói: "Lưu Dịch Tư là người đàng hoàng..."
Vừa nghe thấy ba chữ "Lưu Dịch Tư", Kim Lan Thù đã tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên: "Biết ngay là tiểu tiện nhân đó mà!"
Tống Phong Thời sững sờ: "Tiểu cái gì?"
Kim Lan Thù bị lời nói của cậu chọc tức, càng không kiêng nể gì đáp trả: "Tôi hiểu rồi, rõ ràng là hắn đã nói với cậu chuyện của Gia Ngu, sau đó lại châm ngòi thổi gió, nói rằng cậu ở bên tôi không có tương lai, có đúng không? Vậy còn hắn thì sao? Cậu ở bên anh ta mới đúng là đang đâm đầu vào miệng núi lửa, nhà anh ta vốn có rất nhiều quy củ! Ngay cả chó nuôi trong nhà cũng là giống quý hiếm.
Thì sao có thể để một Thường dân như cậu đường đường chính chính ở bên một "vương công Quý tộc như anh ta? Rõ rành rành là anh ta chỉ đang chơi đùa với cậu thôi! Cậu còn ở đó mê đắm đem lòng mơ mộng!"
Tống Phong Thời càng nghe càng nổi nóng, lạnh giọng nói: "Nếu như tôi mê đắm? Thì cậu chính là đồ điên*!"
Cảm thấy bị mắng vô cớ, Kim Lan Thù tức giận chỉ vào Tống Phong Thời nói: "Tốt! Tốt thôi! Cậu thích anh ta như vậy? Vậy sao cậu còn đeo bám theo tôi làm gì? Cậu xem tôi là loại người gì hả?"
Tống Phong Thời đáp trả: Cậu là loại người gì, trong lòng cậu không tự biết rõ sao?"
"Tôi! Tôi!" Ngọn lửa ghen tuông trong lòng Kim Lan Thù bùng cháy dữ dội, cả trái tim cũng như bị thiêu đốt, buộc miệng nói, "Được! Được lắm! Cậu quả đúng là cái đồ mặt dày không biết xấu hổ! Tôi với cậu...với cậu...Chia tay đi!"
Nói xong, Kim Lan Thù xoay người đi thẳng ra cửa.
Tống Phong Thời thấy Kim Lan Thù hùng hổ dứt khoát rời đi, còn đóng "Sầm" cửa lại thật mạnh, trong lòng vừa buồn vừa tức.
Gì cơ, cậu ta có ý gì?
Chia tay?
Ý là sao?
Bạn giường mà cũng nói đến chuyện "chia tay"?
Trong lúc Tống Phong Thời còn đang bực mình tự suy ngẫm, Kim Lan Thù ngồi xổm bên cạnh thang máy rầu rĩ than thở: "Sao cậu ta còn chưa đuổi theo dỗ mình?"
- -----------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Si tuyến (痴线) là một từ Hán ngữ, đọc là Chī xiàn (tiếng Quảng đông), có nghĩa là hành vi của một người có chút không bình thường.
(*) Chu U Vương Phong hỏa hý chư hầu: Thời nhà Tây Chu, Chu U vương không ngó ngàng gì tới việc triều chính, chỉ lo vui chơi hưởng lạc, phái người đi khắp nơi tìm mỹ nhân.
Cho đến khi Bao Quýnh (một sứ thần nước chư hầu) mua về một mỹ nhân tên là Bao Tự để dâng lên cho ông, Chu U vương dần mê đắm nàng và hết mực sủng ái, thế nhưng mỹ nhân Bao Tự lại rất ít khi cười.
Một hôm, có một vị đại thần hiến kế bảo ông hãy đốt lửa ở Phong Hỏa Đài lên để triệu các nước chư hầu tới, nói rằng một khi các nước chư hầu bị mắc lừa kéo đến thì Bao Tự sẽ cười.
Vốn Phong Hỏa Đài được xây dựng để báo tin cho các nước chư hầu đến cứu viện khi có giặc ngoại xâm tấn công, nay lại bị lấy ra làm trò mua vui cho mỹ nhân.
Các nước chư hầu thấy mình bị đem ra làm trò đùa, đều rất tức giận dẫn quân quay về.
Về sau thì quân giặc kéo tới đánh vào kinh đô nhà Chu.
Tình hình nguy cấp, Chu U vương vội cho đốt lửa ở Phong Hỏa Đài lên để hiệu triệu tới cứu, nhưng các nước chư hầu đã từng bị lừa nên tưởng vua chỉ đang đùa, không mang quân tới nữa.
Kết quả là Chu U Vương bị quân địch giết chết, nhà Tây Chu bị diệt vong..