Vũ Tiểu Kiều muốn vào bệnh viện nhưng lại bị vệ sĩ ngắn lại, cô đưa ra thẻ chứng minh mình là người nhà bệnh nhân ở bệnh viện Đức An, là sinh viên không phải phóng viên, họ mới để cô vào trong.
Bình thường người đến người đi trong bệnh viện rất tấp nập, hôm này có vẻ cực kì vắng vẻ.
Vũ Tiểu Kiều cần thận nhìn thang máy chuyên dụng cho lâu 58 đang di chuyển, bỗng phát hiện trước cửa thang máy có 2 người vệ sĩ mặc đồ đen, cô ấy đành đánh tan suy nghĩ này rồi đi thăm mẹ trước.
Vừa mở cửa phòng ra, trong phòng truyền tới tiếng cười sang sáng. “Ha ha ha, câu chuyện cười này có ý nghĩa quá.”
“Nếu dì thích nghe con sẽ kể tiếp một câu chuyện nữa.”
Tiếng người đàn ông quen thuộc hết mức truyền tới, Vũ Tiểu Kiều trong lòng không khỏi chùng xuống, mau chóng chạy vào nhìn thấy Tào Xuyên vừa lột chuối vừa cùng Cao Thủy Cầm nói chuyện cười. “Sao anh lại đến đây!” Vũ Tiểu Kiều lạnh giọng hét. “Tiểu Kiều, em đến rồi à.” Tào Xuyên vội đứng dậy đi qua năm lấy tay Vũ Tiểu Kiều, Vũ Tiểu Kiều vội né tránh. “Tiểu Kiều xin lỗi em, em vẫn đang giận anh sao? Mấy ngày trước đều là anh không đúng. Tào Xuyên chân thành xin lỗi, thái độ vô cùng tốt.
Nếu không phải Vũ Tiểu Kiều đã nhìn rõ sự giả dối của Tào Xuyên, có lẽ cô sẽ bị vẻ mặt chân thành của anh ta lừa rồi. “Tiểu Kiều, con và Tào Xuyên sao vậy?” Cao Thủy Cầm thấy hai người có gì đó không ổn, lo lắng hỏi.
Vũ Tiểu Kiều đang muốn giải thích nhưng Tào Xuyên mở miệng trước, “Mấy hôm trước có chút hiểu lầm, Tiểu Kiều đã giận con! Dì à, đều là con không đúng, con không nên chọc cho Tiểu Kiêu giận.
Cao Thủy Cầm thấy vẻ mặt áy náy của Tào Xuyên, giống đứa trẻ biết sai rồi đang cầu xin tha thứ khiến người ta đau lòng, liên sáng giọng với Vũ Tiểu Kiều. “Tiểu Kiều, Tào Xuyên cố ý tặng cái đồng hồ định vị cho anh con đề phòng đi lạc, nó có lòng như vậy là người đàn ông tốt Trước đây cho chúng ta mượn nhiều tiền như vậy, con không được xích mích với nói ”
Lúc đầu Tào Xuyên sửng sốt, rồi sau đó cười lên nắm lấy tay của Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều càng vùng vẫy anh ta lại càng dùng sức hơn, sức lực không thương tiếc dường như muốn bẻ gẫy ngón tay của Vũ Tiểu Kiều .
Vũ Tiểu Kiều giấy không ra, cũng không muốn để mẹ lo lắng liền từ bỏ giãy giụa. “Tiêu Kiều dì cũng nói rồi, anh cho em mượn nhiều tiền như vậy, em không nên xích mích với anh nữa.
Tào Xuyên cố ý đem chữ “Cho em mượn nhiều tiền như vậy”, nói nhấn mạnh.
Vũ Tiểu Kiều trừng mắt nhìn Tào Xuyên một cái, Tào Xuyên lại nhoẻn miệng cười không để bụng, vẫn giả bộ rất dịu dàng nhẹ giọng nói nhỏ với cô “Tiểu Kiều anh đã biết sai rồi, em tha thứ cho anh đi
Cao Thủy Cầm nhìn thấy tay họ nằm lại, cuối cùng cũng cười hài lòng, “Tào Xuyên chờ dì xuất viện, nhất định sẽ giúp công ty thời trang của con thiết kế mấy mẫu quần áo, xem như cảm kích con lúc gặp nạn đã cứu dì.”
“Vậy thì con cảm ơn dì trước.”Tào Xuyên cười, dưới khuôn mặt tươi cười có một sự âm u lướt qua. Cao Thủy Cầm lại cùng Tào Xuyên nói chuyện một lúc, nói tính cách Vũ Tiểu Kiều tương đối ngang ngạnh, hy vọng Tào Xuyên bao dụng nó nhiều
Tào Xuyên ánh mắt đưa tình, gương mặt yêu thương không hết, như là sợ rằng nếu như Vũ Tiểu Kiều có mắng anh ta, anh ta cũng sẽ yêu có một đời.
Cao Thủy Cầm liên tục khen Tào Xuyên, còn dặn dò Vũ Tiểu Kiều đừng có tính khí nhỏ với Tào Xuyên.
Vũ Tiểu Kiều hận không thể năm cổ áo Tào Xuyên lỗi tên buồn nôn này ra ngoài.
Nhưng ở trước mặt Cao Thủy Cầm, Vũ Tiểu Kiều không thể làm như vậy chỉ đành tiếp tục giữ nụ cười tươi nhất, cố gắng không để mẹ nhìn ra sơ hở.
Tào Xuyên cuối cùng tạm biệt rời khỏi, Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng tiền anh ta, anh ta đi đến cửa thang máy không người. Xuyên, chúng ta đã chia tay rồi! Sao anh lại đến bệnh viện me toil
Da mặt anh ta sao lại dày đến thế
Lúc đầu cô đau khổ cầu xin anh ta, anh ta cũng không đưa tay ra giúp, bây giờ mẹ ra tù lại chạy tới giả làm người tốt
Kiều, trước đây đều là anh không đúng, mấy ngày nay anh cũng đã tỉnh táo rồi, anh không muốn chia tay với em, anh thật sự yêu “Câm miệng đi! Chúng ta đã kết thúc rồi!”
Kiều, em không thể cho anh một cơ hội Tào Xuyên cầu xin. “Không thể nào!” Vũ Tiểu Kiêu giọng điệu kiên quyết
Trong mặt cô trước giờ không chấp nhận có thêm một hạt bụi, cũng không muốn phải tủi thân làm đứa ngốc. Một người đàn ông lúc nguy nan khoanh tay đứng nhìn, căn bản không xứng đáng giao phó một đời.
Lúc đầu đồng ý sự theo đuổi của Tào Xuyên cũng là có nguyên nhân.
Khi quen nhau tiếp xúc nhiều, trong tiềm thức lại nói với chính mình đã thành bạn trai bạn gái, thì phải tính đến một đời ở bên nhau nên đem Tào Xuyên đặt trong tim.
Cô là người rất cố chấp rất truyền thống, trước giờ không có chuyện xem việc qua lại nam nữ như trò chơi.
Tào Xuyên lại đến quấy rầy, đối với cô ấy chính là xát muối lên vết thương.
Tào Xuyên tiếp tục tận tình khuyên bảo, “Tiểu Kiều em lừa di nói 10 tỉ là anh cho mượn, em nhất định không hy vọng di biết chuyện em và chủ tịch Kim Sa Than đúng không?”
“Di dạy em rất nghiêm khắc, nếu biết em đi Kim Sa Than bên đó lấy tiền nhất định sẽ tức đến đổ bệnh. “Tào Xuyên, anh uy hiếp tôi?”
“Anh không uy hiếp em! Anh cũng là vì tốt cho em! Dì đã tưởng anh cho em mượn tiền, em thuận nước đẩy thuyền, anh giúp em một tay, em cũng coi như cho anh một cơ hội. Chúng ta bên nhau hơn một năm, lẽ nào tình cảm giữa chúng ta có thể nói dứt liên dứt sao?”
“Bây giờ lại giở bài tình cảm, anh không cảm thấy hổ thẹn sao?” Trái tim Vũ Tiểu Kiều dành cho anh ta đã đau đớn đến chết. “Tiểu Kiều, em làm cái loại chuyện đó anh cũng không chê trách em, lẽ nào còn không chứng minh anh thật sự yêu em sao?”
Tào Xuyên nhìn đội mặt quyến rũ như nước trong trẻo trong ngực luôn thấy nóng bỏng, cũng không biết người phụ nữ này, dáng vẻ trần như nhộng nằm trên giường trêu ghẹo sẽ mê người biết bao. Chỉ đáng tiếc, anh ta chưa có cơ hội thưởng thức dáng vẻ đó của cô, thì đã bị người khác thưởng thức trước rồi.
Tào Xuyên đương nhiên không để ý nghĩ thậm sâu này bộc lộ ra ngoài, luôn đau khổ cầu xin Vũ Tiểu Kiều. “Tiểu Kiều, anh thật sự không chế chuyện em bị người đàn ông khác dụ dỗ đâu. “Tào Xuyên, anh đang nói cái gì!” Vũ Tiểu Kiều nổi giận, đôi mắt như nước trừng lên. “Em đừng giấu anh, anh đều biết hết rồi! Có người nhắn tin nói với anh. Tiểu Kiêu, di rất thích anh, rất hy vọng chúng ta ở bên nhau. Anh sẽ giúp em giấu chuyện 10 tỉ từ đầu tới, em cũng giấu chuyện chúng ta chia tay, xem như cho anh cơ hội bù đắp lại cho em đi
Tào Xuyên nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cô, giống như trước đây ảnh mắt dịu dàng cưng chiều “Tiểu Kiều, anh còn có việc phải đi trước đây.”
Tịch Thần Hạn đứng ở thang máy cách đó không xa, anh không nghe thấy Tào Xuyên và Vũ Tiểu Kiều nói gì, chỉ nhìn thấy Tào Xuyên nhẹ nhàng dịu dàng sở đầu Vũ Tiểu Kiêu, và dáng vẻ rời đi của Tào Xuyên. “Đông Thanh, đi tra người đàn ông đó là ai!”
Lại có người đàn ông dám chạm vào vị hôn thể của Tịch Thần Han!
Đông Thanh bị sắc mặt u ám của Tịch Thân Hạn làm cho giật mình, cảm củi chạy đi tra người đàn ông đó.