Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 176: 176: Cút Ra Ngoài!





Vũ Phi Phi xông lên muốn đánh Vũ Tiểu Tiểu Kiều, nhưng bị Vũ Kiến Trung ngăn lại.

Vũ Kiến Trung tức giận quát lên, “Phi Phi, sao con có thể nói với chị gái con như vậy được? Chỗ này cũng là nhà của chị gái con, mau xin lỗi chị đi.


Vũ Phi Phi không thể tưởng tượng nổi, “Bố, con xin lỗi cô ta cái gì chứ? Là cô ta không biết xấu hổ, cướp mất cậu Thần, sao bố còn nói giúp cô ta vậy?”
“Bây giờ bên ngoài đều đang nói đối tượng đính hôn của Tịch Thần Hạn đột nhiên đổi thành đứa con gái từ trước đến nay không ai biết đến của thị trưởng Vũ, hoá ra con mới là người thứ ba chen chân vào, còn người phụ nữ đê tiện này mới là vợ chưa cưới thực sự của cậu Thần của Kinh Hoa.


“Cô ta rõ ràng là đồ đê tiện cướp mất chồng chưa cưới của con, là người thứ ba.


Vũ Kiến Trung giơ tay lên định đánh xuống, nhưng Tôn Hồng đã nhanh chóng nhào lên ngăn cản Vũ Kiến Trung.

“Kiến Trung, Phi Phi cũng là con gái của ông, ông không thể quá thiên vị được.


Thiên vị sao?
Vũ Tiểu Kiều không kiềm được nghĩ đến cuộc sống mấy năm nay của cô, cuộc sống mấy năm nay của cô khác một trời một vực so với tiểu thư sống trong nhà cao cửa rộng là Vũ Phi Phi!.

.

Cũng thật là thiên vị!
Vũ Kiến Trung không hài lòng nhìn Tôn Hồng, lại hơi ngượng ngùng nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, ông ta khẽ nói.

“Phi Phi, chị gái con cũng là con gái của nhà họ Vũ chúng ta, hai con đều là ruột thịt của bố, ai gả cho cậu Thần thì bố đều cảm thấy rất vui lòng.


“Bố không cho phép con không tôn trọng chị gái con như vậy nữa, hôm nay con bắt buộc phải xin lỗi chị con.

” Vũ Kiến Trung nghiêm giọng nói.


Vũ Tiểu Kiều hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt nổi giận đùng đùng của Vũ Phi Phi, cô ngầm cười mỉa.

Ở trong mắt của Vũ Kiến Trung thì từ trước đến nay lợi ích luôn thắng tất cả mọi thứ, bây giờ cô chính là công cụ để Vũ Kiến Trung mưu cầu lợi ích.

Cho dù Vũ Phi Phi luôn là hòn ngọc trong tay Vũ Kiến Trung thì bây giờ cô ta đã không còn giá trị gì nữa, đương nhiên cũng bị vứt bỏ ở một bên.

Vũ Phi tức giận đến mức mặt mày đỏ ửng, cô ta chỉ vào Vũ Tiểu Kiều rồi lớn tiếng quát mắng.

“Đừng khoe khoang trước mặt tao, bảo tao xin lỗi thì càng không thể nào được, chỉ là do mày dùng thủ đoạn bỉ ổi leo lên giường của cậu Thần mà thôi.


“Ý của em gái là nếu em cũng có thể leo lên giường của cậu Thần thì có phải người phụ nữ bây giờ ở bên Thần Hạn chính là em không?” Vũ Tiểu Kiều người tám lạng kẻ nửa cân ung dung nói lại Vũ Phi Phi, khiến cô ta tức giận đến mức hét lên.

“Vũ Tiểu Kiều, mày bớt đắc ý lại đi, bây giờ chỉ là đính hôn, ai có thể mỉm cười đi đến cuối cùng còn chưa nói chắc.


Vũ Tiểu Kiều từ từ tiến về phía trước hai bước, cái cổ trắng ngần của cô hơi hơi ngẩng lên, ánh mắt mát rượi của cô nhìn vào Vũ Phi Phi.

“Nhưng thật đáng tiếc, em gái ngay cả cơ hội gặp Thần Hạn cũng không có.


Vũ Phi Phi tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.

“Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, chị có thể hiểu được tâm trạng của em bây giờ.


Vũ Phi Phi phát điên gào thét xông về phía Vũ Tiểu Kiều.

“Vũ Tiểu Kiều mày là đồ tiện nhân! Tiện nhân! Tao phải giết mày!.

.



Vũ Kiến Trung và Tôn Hồng nhanh chóng cản Vũ Phi Phi lại.

Vũ Kiến Trung nghĩ không thông được, ông ta đã từng khuyên Vũ Phi Phi đừng chống đối với Vũ Tiểu Kiều nữa, Vũ Phi Phi cũng đồng ý rồi, sao hôm nay cô ta lại mất kiểm soát vậy?
Trong lòng Vũ Kiến Trung ngầm cảm thấy buồn phiền, tất cả đều phải trách ông ta bình thường quá nuông chiều Vũ Phi Phi, khiến cô ta được nuông chiều thành ra ngang ngược như vậy.

“Gây rối đủ chưa vậy? Còn chê chưa đủ mất mặt sao?” Vũ Kiến Trung khẽ quát lên, một cái bạt tai được đánh xuống.

Vũ Phi Phi đau lòng nhìn Vũ Kiến Trung, cô ta ôm lấy một bên mặt đau rát, đôi mắt ngấn lệ nhìn Vũ Kiến Trung, “Bố, sao bố lại đánh con?”
“Bố, là cô ta cướp mất chồng chưa cưới của con, cậu Thần là của con, là của con!.

.


Vũ Tiểu Kiều từ từ bước đến ghế sofa, sau đó từ từ ngồi xuống.

Trước đó còn định đi, nhưng lúc này cô không định đi nữa.

Cô ngồi đoan trang nhìn Vũ Phi Phi, nhìn một bên mặt sưng đỏ của Vũ Phi Phi, trong lòng cô không kiềm được mà cảm thấy hả giận.

Những chuyện mà Vũ Phi Phi làm với cô, nếu chỉ dùng một cái bạt tai để trả nợ thì có phần hơi nhẹ.

“Vũ Tiểu Kiều, mày giỏi lắm, bây giờ ngay cả bố cũng đứng về phía mày!” Vũ Phi Phi căm hận trợn trừng mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều.

“Im miệng, không được không có lễ phép ở trước mặt chị con.

” Vũ Kiến Trung lại quở mắng nói.

Vũ Phi Phi ấm ức cắn lấy môi, đôi mắt to của cô ta dưng dưng nước mắt, dáng vẻ ấm ức nước mắt rơi lã chã, thật sự khiến người ta cảm thấy thương xót.


Vũ Kiến Trung thấy Vũ Phi Phi như vậy thì trong lòng ông ta liền cảm thấy không nỡ.

Nhưng nhớ đến mấy ngày nay, bởi vì Vũ Phi Phi náo loạn hiện trường đính hôn mà ông ta bị người ta chê cười đến mức không ngóc nổi đầu dậy thì sự không nỡ trong lòng ông ta lập tức tan biến.

“Còn không mau xin lỗi chị con.

” Vũ Kiến Trung lại quát lên một câu.

Tôn Hồng lập tức kéo Vũ Phi Phi, bà ta không ngừng nháy mắt với cô ta.

Vũ Phi Phi dùng sức hít sâu, cô ta cố gắng đè nén sự căm hận trong lòng, từ từ đi về phía Vũ Tiểu Kiều, giọng nói cứng đờ thốt ra một câu “Xin lỗi.


Vũ Tiểu Kiều hơi hơi mỉm cười, cô nhàn nhạt lên tiếng, “Em gái, có một câu nói nói rất đúng, thứ mà bị cướp mất thì chứng tỏ nó chưa từng thuộc về em.


“Em gái quá cố chấp, thực ra người mà Thần Hạn ngay từ đầu muốn đính hôn vốn không phải là em.

Từ trước đến nay là do em đã hiểu lầm rồi.


“Cho nên, câu xin lỗi này vẫn nên là chị nói với em, là do chị không giải thích rõ ràng khiến em hiểu lầm, khiến em trở thành đối tượng bị cả thành phố Kinh Hoa chê cười.

Vũ Tiểu Kiều yêu thích nhìn gương mặt đã tím ngắt của Vũ Phi Phi, cô cười đến mức ánh mắt cũng trở nên xinh đẹp.

“Em gái, chị xin lỗi em.


Vũ Phi Phi tức giận đến mức ngực phập phồng, “Vũ Tiểu Kiều, mày đừng có quá đắc ý vênh váo, mày tưởng rằng mày là tiểu thư gì chứ, mày chỉ là một đứa con gái riêng đê tiện thôi.


“Đủ rồi! Phi Phi, con khiến bố quá thất vọng rồi, đây là chị con, sao con có thể ăn nói tuỳ tiện như vậy.

” Vũ Kiến Trung tức đến mức sắc mặt xanh xám.

“Nếu con còn dám nhắc đến ba chữ con gái riêng nữa, thì con hãy cút ra khỏi nhà này.



“Bố nói gì vậy? Bố bảo con cút ra khỏi nhà sao?” Vũ Phi Phi không dám tin nhìn vào Vũ Kiến Trung từ trước đến nay luôn nuông chiều cô ta.

“Con xem dáng vẻ của con bây giờ giống dáng vẻ gì vậy, hoàn toàn giống một người phụ nữ đanh đá, mặt mũi của ta bị con làm mất sạch rồi, con cứ luôn nói chị gái con là con riêng, con là đang mắng cả bố hay sao?”
“Bố, con không có!.

” Nước mắt của Vũ Phi Phi tuôn rơi, cô ta không ngừng lắc đầu.

Bây giờ Vũ Kiến Trung không muốn nhìn cô ta thêm một cái nào nữa, đứa con gái mà ông ta yêu thương hơn 20 năm qua, đứa con gái mà ông ta luôn coi như báu vật mà bảo vệ, nhưng cuối cùng không những không chiếm được trái tim của Tịch Thần Hạn, mà còn đẩy ông ta xuống nước.

Nếu Vũ Phi Phi có thể nắm được trái tim Tịch Thần Hạn, thì bây giờ ông ta cũng không cần thiết phải thấp kém đi nịnh hót Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Kiến Trung trợn trừng mắt nhìn Tôn Hồng một cái, “Thật không biết, bình thường bà dạy dỗ nó như thế nào?”
Tôn Hồng bị ông ta trợn trừng mắt nhìn cũng cảm thấy kỳ lạ, bình thường trước đây ông ta còn nuông chiều Vũ Phi Phi hơn bà ta, bây giờ lại quay sang trách bà ta.

Tôn Hồng căm thù trợn trừng mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, bà ta lau khoé mắt ửng đỏ.

“Kiến Trung, không phải ông không biết những ấm ức ở trong lòng Phi Phi, trước đó nó và cậu Thần vẫn luôn tốt đẹp, đột nhiên thành ra như vậy, đổi thành ai cũng không chịu nổi.


“Phi Phi còn nhỏ, tính tình nóng nảy một chút, cũng là chuyện thường tình, ông đừng trách nó.

” Tôn Hồng sụt sịt mũi, giọng nói buồn rầu.

Tôn Hồng khẽ nhìn Vũ Phi Phi, nháy mắt với cô ta, “Phi Phi, bố con cũng là muốn tốt cho con, mau đi rót trà nhận lỗi với bố đi, mau đi.


Vũ Phi Phi căm hận trợn trừng mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, cô ta hít sâu một hơi, nhanh chóng đi rót trà.

Tôn Hồng cũng nhanh chóng đi theo giúp đỡ, đến nhà bếp, bà ta vội vàng đóng cửa lại.

“Mẹ, con có gì sai chứ? Dựa vào đâu mà con phải xin lỗi và nhận sai với bố vậy?”
“Tổ tông của mẹ, con còn chưa hiểu rõ sao? Với dáng vẻ quan tâm đứa con riêng của bố con như vậy, con cảm thấy con mắng cô ta mấy câu thì có thể khiến cậu Thần đổi ý sao?”
“Mẹ, vậy mẹ nói đi, rốt cuộc bây giờ con phải làm thế nào vậy?”