Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 172: 172: Đừng Vong Ân Phụ Nghĩa





Vũ Tiểu Kiểu ôm lấy mẹ mình, trong cảm giác ấm áp kia đột nhiên có một khoảng khắc khiến cô cảm thấy hơi lạnh lẽo.

Ở trong lòng mẹ cô, điều khiến bà quan tâm nhất cuối cùng vẫn là anh trai, sự dịu dàng và lo lắng giành cho cô cũng là do xuất phát từ việc lo lắng trong tương lai cô sẽ bỏ rơi anh trai!
Cô nhanh chóng xua đi nỗi buồn trong lòng, “Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh trai, con sẽ không bỏ rơi anh trai đâu.


Cao Thuý Cầm nở nụ cười, bà ta khẽ lau đi những giọt nước mắt trên mặt Vũ Tiểu Kiều, “Đứa con ngoan!.

.

mẹ biết, con nhất định sẽ không khiến mẹ thất vọng.


Vũ Thanh Tùng cũng vội vàng lau nước mắt cho Vũ Tiểu Kiều, trong miệng anh ta còn không ngừng hét “a a”.

Anh ta đang nói với Vũ Tiểu Kiều là đừng khóc.

Vũ Tiểu Kiều không ngừng gật đầu, cô nhanh chóng lau khô những giọt nước mắt trong khoé mắt, “Không khóc, không khóc!.


Lí Thành Sơn cũng nở nụ cười, “Thế này mới đúng chứ, chuyện đáng để vui mừng như vậy thì khóc lóc cái gì cơ chứ?”
“Đúng rồi, Tiểu Kiều à, sao cậu Thần không đến cùng con vậy? Cậu Thần âm thầm đính hôn với con như vậy, ngay cả sính lễ cũng không có, cũng thật là không có lễ phép gì cả.

” Lí Thành Sơn nói.

Cao Thuý Cầm trợn trừng mắt nhìn Lí Thành Sơn một cái, Lí Thành Sơn cười tươi rói nói, “Thuý Cầm, tôi cũng là tò mò, cậu Thần và Tiểu Kiều nhà chúng ta đính hôn rồi, có phải là sau này chúng ta cũng có thể được thơm lây không vậy?”
“Ông chỉ biết được thơm lây, biết tiền, không biết nghĩ xem phải lo làm ăn đàng hoàng thế nào.

” Cao Thuý Cầm chỉ trích nói.


Lí Thành Sơn hậm hực im miệng lại, không lên tiếng nữa.

“Tiểu Kiều, con đừng nghe bố con nói linh tinh, cậu Thần là nhân vật có máu mặt, chắc chắn sẽ không thiếu những lễ nghĩa này đâu, cho dù không có sính lễ gì, chỉ cần anh ấy thật lòng thật dạ đối xử với con thì mẹ cũng vui mừng rồi.

” Cao Thuý Cầm nói.

Vũ Tiểu Kiều khẽ gật đầu, “Mấy hôm nay Thần Hạn khá bận!.

.

cho nên không đến đây.


“Không sao hết, chỉ cần cậu Thần yêu thương con, chiều chuộng con thì đều quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.

” Cao Thuý Cầm nở nụ cười, “Mẹ nhìn thấy ở trên tin tức, cậu Thần đối xử với con dịu dàng như vậy, mẹ cảm thấy vui mừng cho con”
Vũ Tiểu Kiều ngượng ngùng nở ra một nụ cười.

Sự dịu dàng và yêu thương chiều chuộng của anh đều là hình tượng do anh đóng giả.

Nói xong, nụ cười trên mặt Cao Thuý Cầm lại từ từ biến mất, bà ta kéo Vũ Tiểu Kiều ngồi lên trên ghế, khẽ hỏi cô.

“Con và cậu Thần chung sống với nhau như thế nào? Anh ấy có để ý việc anh trai con như vậy không?”
Không đợi Vũ Tiểu Kiều trả lời thì Cao Thuý Cầm lại nói tiếp, “Tiểu Kiều, mẹ vẫn là câu nói đó, sứ mệnh của con chính là chăm sóc tốt cho anh trai con, bây giờ con và cậu Thần đính hôn rồi, trở thành thiếu phu nhân của nhà quyền thế, có một chốn đi về không ai có thể sánh kịp, con không được quên anh trai con đấy.


“Mẹ, con nói rồi, cho dù tương lai con như thế nào thì con cũng sẽ không bỏ rơi anh trai, con sẽ mãi mãi chăm sóc cho anh trai!”
Anh trai là người duy nhất khiến cô có thể cảm nhận được sự ấm áp của tình thân thực sự trên đời này, sao cô có thể bỏ rơi anh trai cô chứ?
Lí Thành Sơn nhanh chóng chen lời vào, “Còn có bố, còn có mẹ con, chúng ta là bố mẹ của con, chắc chắn cậu Thần phải thừa nhận chứ? Haha!.

.


cậu Thần giàu như vậy, con đi theo cậu Thần thì chúng ta cũng có thể đi theo con mà sống những ngày tháng tốt đẹp rồi.


Vũ Tiểu Kiều nghiêm mặt lại, “Vậy thì bố đừng đi cá cược nữa, Thần Hạn không dễ nói chuyện như con đâu, tốt nhất bố đừng làm ra những chuyện khiến người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, khiến mọi người đều khó xử.


“Tiểu Kiều, con nói như vậy chính là đang chê bai bố làm mất mặt con sao?”
“Có mất mặt hay không thì bố không tự rõ hay sao? Bao nhiêu năm như vậy, cho dù bố không làm gì cả, cho dù bố chơi bời lêu lổng cả ngày cũng được, nhưng đừng ra ngoài ham mê cá cược nữa thì trong lòng con đã mãn nguyện rồi.


“Con đừng vong ân phụ nghĩa, lúc đầu nếu như ba mẹ con con không có bố thì còn có thể có ngày hôm nay sao?” Lí Thành Sơn tức giận nói.

“Con đương nhiên sẽ trả những ân tình mà con nợ bố, cả đời này con cũng sẽ coi bố là bố của con, nhưng chỉ hy vọng tốt nhất bố bớt phóng túng lại một chút, nếu bố còn ra ngoài cá cược nữa thì đừng trách con không nể tình ơn dưỡng dục bao nhiêu năm nay.

” Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nói.

Lí Thành Sơn đột nhiên ngớ người lại, trong ánh mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều của ông ta có một chút khiếp sợ.

Ông ta đột nhiên cảm thấy Vũ Tiểu Kiều có chút gì đó khác lạ, cô của trước đây chưa từng ở trước mặt Cao Thuý Cầm mà không nể mặt ông ta như vậy, ánh mắt của cô cũng chưa từng lạnh lùng như vậy, khiến ông ta không kìm được có chút run sợ.

Lí Thành Sơn cúi thấp đầu xuống đồng ý hai tiếng, “Sẽ không, sẽ không, bố đã đồng ý với mẹ con rồi, sẽ không khiến các người thất vọng nữa.


“Hy vọng ông nói lời thì phải giữ lấy lời, nếu ông thật sự còn ra ngoài cá cược nữa thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông.

” Cao Thuý Cầm nói.

Sau đó, Cao Thuý Cầm lại nói với Vũ Tiểu Kiều.


“Tiểu Kiều à, bởi vì chuyện của con và cậu Thần nên đã khiến cho nhà họ Tào từ hôn, mặt mũi của nhà họ Tào cũng không biết giấu vào đâu, là do nhà chúng ta có lỗi với Tào Xuyên, con bớt chút thời gian đến tận nhà họ Tào xin lỗi đi.


Nhắc đến Tào Xuyên thì trong đầu của Vũ Tiểu Kiều lại xuất hiện cảnh anh ta và Ngô Kính quấn lấy nhau ở trên giường, còn có cái bụng to của Ngô Kính nữa!.

“Con sẽ không đi xin lỗi.

” Vũ Tiểu Kiều kiên quyết nói.

Cao Thuý Cầm lại nhẹ nhàng khuyên bảo nói, “Tiểu Kiều, làm người thì không thể vong ân phụ nghĩa, khi anh trai con không có tiền cấp cứu để nộp thì Tào Xuyên đã giúp chúng ta.


“Sau đó Tào Xuyên lại bỏ tiền giúp anh con chuyển đến phòng bệnh cao cấp.

Trước đó thằng bé đối xử với con cũng tốt, lại tận tâm tận lực với chuyện của anh con như vậy, con đột nhiên đính hôn với cậu Thần, theo lý mà nói thì cũng phải đi nói một câu xin lỗi.

Nếu con sợ thì mẹ sẽ đi cùng con.


“Mẹ, Tào Xuyên không xứng để con xin lỗi anh ta.

Con cũng sẽ không đi xin lỗi anh ta.


“Tiểu Kiều, có phải con có chuyện gì giấu mẹ không?”
“Không!.

không có.

” Vũ Tiểu Kiều tránh khỏi ánh mắt của Cao Thuý Cầm.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

Lí Thành Sơn đi đến mở cửa.

Trong tay Vũ Kiến Trung và Tôn Hồng xách đầy các túi quà, cười haha bước vào.


“Tùng Tùng à, bố đến thăm con đây.


Vũ Thanh Tùng và Vũ Kiến Trung trong vòng 20 năm nay không gặp nhau mấy lần, nhưng mỗi lần anh ta gặp Vũ Kiến Trung đều rất thân thiết, đây chính là tình thân máu mủ.

Vũ Thanh Tùng nhào đến, vui mừng ôm lấy Vũ Kiến Trung, doạ cho Tôn Hồng sợ đến mức nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, dáng vẻ giống như sợ tên “khờ” là Vũ Thanh Tùng sẽ làm tổn thương bà ta.

“Tùng Tùng nhớ bố rồi đúng không? Bố mang cho con rất nhiều đồ ăn, còn có đồ chơi, Tùng Tùng có thích không?” Vũ Kiến Trung cười nói.

Vũ Thanh Tùng nhanh chóng gật đầu, biểu thị rằng anh ta rất thích.

Lí Thành Sơn có chút ghen, “Con ruột thì rốt cuộc vẫn là con ruột, cho dù có bao năm không gặp thì vẫn thân thiết như vậy, tôi suốt ngày ở bên nó, chăm sóc nó, vậy mà sao lại cách xa nhau một trời một vực như vậy.


“Tôi và Tùng Tùng không thường xuyên gặp nhau, anh Lí tuyệt đối đừng để ý.

” Vũ Kiến Trung khách sáo nói.

Lí Thành Sơn ngớ người, Vũ Kiến Trung từ trước đến nay đều khinh thường ông ta, bình thường ngay cả nhìn chính diện cũng không thèm nhìn ông ta lấy một cái, sao hôm nay lại ăn nói khách sáo với ông ta như vậy?
Lí Thành Sơn nhìn Vũ Tiểu Kiều, trong lòng ông ta đã hiểu rõ được nguyên nhân thật sự là gì, nhưng ông ta vẫn không kiềm được mà ưỡn thẳng lưng, kỳ quái nói.

“Không để ý, sao lại không để ý vậy? Thị trưởng khách sáo quá! Mang cho Tùng Tùng nhiều đồ như vậy, tôi còn phải thay Tùng Tùng cám ơn ông.


Lí Thành Sơn mở mấy túi quà kia ra, bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt nhập khẩu cao cấp, còn có một số đồ chơi của mấy thương hiệu lớn, Lí Thành Sơn hét lên hai tiếng.

“Mấy thứ này thì đáng bao nhiêu tiền cơ chứ?”
Cao Thuý Cầm trợn trừng mắt nhìn Lí Thành Sơn một cái, ra hiệu cho Lí Thành Sơn im miệng lại, bà ta nói với Vũ Kiến Trung, “Hôm nay Tiểu Kiều đến, đúng lúc tôi cũng muốn ở trước mặt ông và Tiểu Kiều nói một chút chuyện.


Vũ Tiểu Kiều chau mày nhìn Cao Thuý Cầm, không biết mẹ cô muốn nói chuyện gì.