Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 167: Chương 167





Vũ Tiểu Kiều rơi vào trong một lồng ngực rắn chắc, một mùi vị không quá quen thuộc, cũng không quá xa lạ xộc vào trong mũi cô.

Trái tim cô trở nên run rẩy, cô muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng lại bị một cánh tay chắc như thép dùng lực ôm chặt lấy cô.

“Các người đang làm gì vậy?”
Giọng nói lạnh lùng của Cung Cảnh Hào cất lên.

Toàn thân Vũ Tiểu Kiều run rẩy, thật sự là anh ta!
Cô lại vùng vẫy một lúc, Cung Cảnh Hào càng ôm chặt cô hơn, không cho cô cử động linh tinh.

Lúc này Vũ Tiểu Kiều không kịp suy nghĩ, Cung Cảnh Hào ôm cô như vậy sẽ gây ra hậu quả gì, chỉ riêng đám phóng viên này thôi đã không buông tha cho bọn họ rồi.

Quả nhiên, sau đó lập tức truyền đến hàng loại câu hỏi.

“Cậu Cung, sao anh lại ở đây vậy? Anh đặc biệt đến giải vây cho Vũ Tiểu Kiều sao?”
“Cậu Cung, anh và Vũ Tiểu Kiều có quan hệ gì vậy?”
“Cậu Cung, nghe nói trước đây anh ở bãi đỗ xe cũng bảo vệ một người phụ nữ, người phụ nữ đó chính là Vũ Tiểu Kiều.


“Cậu Cung, anh hết lần này đến lần khác bảo vệ Vũ Tiểu Kiều, rốt cuộc là tại sao vậy? Rốt cuộc giữa hai người có quan hệ gì vậy?”
“Cậu Cung, tôi nghe nói, quan hệ giữa anh và Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn không hề đơn giản, giữa hai người có phải là!.

.


“Cậu Cung!.

.


“Im miệng!”
Lập tức, xung quanh lặng ngắt như tờ.


“Vũ Tiểu Kiều là ai vậy? Tôi không quen biết.

” Cung Cảnh Hào lạnh lùng nói.

Đám phóng viên lập tức ồ lên.

“Vũ Tiểu Kiều chính là vợ chưa cưới của cậu Thần, cậu Thần và cậu Cung là quan hệ cậu-cháu, anh không biết Vũ Tiểu Kiều sao?”
Đám phóng viên lại thì thầm nói riêng.

“Tôi nghe nói, thực ra quan hệ sau lưng của cậu Thần và cậu Cung không được tốt cho lắm.


“Xem ra là sự thật rồi!”
“Đúng vậy, trước đó tập đoàn Cung Thị và Tịch Thị cùng nhau đấu giá một miếng đất, mọi người đều cho rằng tập đoàn Cung Thị chỉ là đấu giá cho có lệ.


“Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng tập đoàn Cung Thị lại đấu giá thành công miếng đất từ trong tay tập đoàn Tịch Thị.


“Xem ra sau lưng tập đoàn Cung Thị và tập đoàn Tịch Thị đã bắt đầu đấu tranh nội bộ rồi.


“Đấy là những chuyện thương mại, không liên quan đến tin tức tuần san của chúng ta, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đào bới tình hình hôm nay là như thế nào.


Nói xong, lại có phóng viên lớn tiếng chất vấn.

“Cậu Cung, người phụ nữ trong lòng cậu chính là Vũ Tiểu Kiều! Sao anh lại nói không phải Vũ Tiểu Kiều vậy?”
“Cậu Cung, có tiện nói cho chúng tôi biết rốt cuộc quan hệ giữa ba người là như thế nào vậy?”
Câu hỏi của đám phóng viên thật là càng lúc càng xoáy sâu vào, quả nhiên là những tinh anh trong việc đào bới tin tức.

Cung Cảnh Hào từ từ cúi đầu xuống nhìn Vũ Tiểu Kiều đang lo lắng trong lòng anh, “Người trong lòng tôi rõ ràng là người phụ nữ của tôi, sao có thể là Vũ Tiểu Kiều được, các người nhầm rồi.



Đám phóng viên lập tức xôn xao.

Bọn họ đưa máy ảnh lấy ngắm vào Cung Cảnh Hào và Vũ Tiểu Kiều điên cuồng chụp ảnh.

Bọn họ vốn là đến lấy tin tức Vũ Tiểu Kiều từng làm ở hộp đêm Kim Sa Than, nhưng không ngờ rằng tình thế lại xoay chuyển, Vũ Tiểu Kiều lại trở thành người phụ nữ của Cung Cảnh Hào.

Sao người phụ nữ này lại lợi hại như vậy?
Lại có thể dây dưa với hai nhân vậy làm mưa làm gió ở trên đỉnh kim tự tháp của thành phố Kinh Hoa.

Vũ Tiểu Kiều cũng ngớ người.

Sao Cung Cảnh Hào lại có thể nói như vậy được?
Cho dù lấy lý do, cũng không thể nói cô là người phụ nữ của anh ta chứ?
Vũ Tiểu Kiều lại vùng vẫy một cái, nhưng Cung Cảnh Hào lại càng dùng sức hơn, cô khó chịu ở trong lòng anh ta, suýt nữa bị ngạt thở.

Đám phóng viên lại hết người này đến người khác đưa ra câu hỏi.

“Cậu Cung, rõ ràng chúng tôi nhận được tin báo nói người phụ nữ này là Vũ Tiểu Kiều, sao lại là người phụ nữ của anh vậy?”
“Chắc không phải là tình tiết vở kịch cậu và cháu ngoại cùng thích một cô gái chứ?”
Cung Cảnh Hào tức giận, “Các người có chứng cứ gì chứng minh người phụ nữ trong lòng tôi là Vũ Tiểu Kiều vậy?”
Đám phóng viên lập tức không lên tiếng, bọn họ thực sự không chụp được ảnh khuôn mặt chính diện của Vũ Tiểu Kiều, nhưng bọn họ đều biết, đó thực sự là Vũ Tiểu Kiều.

Đúng lúc này lại có một phóng viên to gan nói.

“Nếu là bạn gái của cậu Cung thì tại sao cậu Cung lại che mặt cô gái này lại vậy? Tại sao không để chúng tôi làm quen với bạn gái của cậu Cung vậy?”
“Cậu Cung, chắc không phải là có bí mật gì không thể nói cho người khác biết chứ?”
Ánh mắt sắc bén của Cung Cảnh Hào quét qua đám phóng viên kia, khiến bọn họ cảm thấy rất đáng sợ và không dám lên tiếng.

“Nếu các người dám nói thêm một chữ nào thì tôi sẽ bảo luật sư kiện tờ báo của các người, cố ý dò xét bí mật riêng của người khác, cũng là phạm tội đấy.



“Còn có!”
Giọng nói của Cung Cảnh Hào ngưng lại giây lát, ánh mắt của anh ta càng hung ác nham hiểm doạ người hơn, “Tôi không hy vọng, chuyện hôm nay tôi và bạn gái đến đây giải trí bị tung ra ngoài, nếu không!.

”.

Đồng tử của Cung Cảnh Hào co lại, ánh mắt sắc như dao xuyên thẳng vào trái tim bọn họ.

“Tôi sẽ bảo luật sư kiện các người tội làm tổn thất danh dự của tôi.


Tất cả phóng viên đều há hốc miệng.

“Cút ra!”
Cung Cảnh Hào tức giận quát lên một tiếng.

Đám phóng viên nhanh chóng ngoan ngoãn tạt sang hai bên tránh đường cho anh ta.

Cung Cảnh Hào nói với mấy anh em ở hộp đêm Kim Sa Than đang đứng xem, “Tịch thu hết thẻ nhớ trong máy ảnh của đám phóng viên rồi vứt vào máy huỷ rác thải.


“Vâng thưa cậu Cung.


Triệu Quang nhanh chóng dẫn theo mấy anh em tiến lên phía trước, ai nấy đều mặt mày hung tợn, ăn mặc như xã hội đen, khiến cho đám phóng viên ai nấy đều sợ tái mét cả mặt lại, ngoan ngoãn nộp lại thẻ nhớ.

Trong đó có một phóng viên, vẻ mặt khổ sở, khẽ cầu xin.

“Tôi có thể giữ lại! ! những bức ảnh không liên quan được không? Đó là nhiệm vụ hôm nay của !.


Phóng viên đó còn chưa nói xong đã bị Triệu Quang đạp ngã bổ nhào xuống đất.

“Mẹ mày, bớt nói những lời vô ích lại!”
Triệu Quang thu lại toàn bộ thẻ nhớ, sau đó bẻ gãy từng cái một rồi vứt cho đàn em, sau đó anh ta hung hăng đạp cho đám phóng viên đó một trận.

“Dám giở trò ở địa bàn của ông, tao thấy chúng mày không muốn sống nữa rồi.



“Còn dám đến Kim Sa Than giở trò một lần nữa thì ông mày sẽ chặt hết chân chúng mày.


Triệu Quang dẫn theo đàn em đánh cho đám phóng viên đó một trận, đám phóng viên đau đến mức liên tục xin tha.

“Tha mạng!.


“Xin tha mạng, chúng tôi không dám nữa.


“Thật sự không không dám nữa.


Triệu Quang lại hung hãn đạp vài cái nữa trút căm phẫn, anh ta quay đầu nhìn về hướng Cung Cảnh Hào và Vũ Tiểu Kiều, trong đáy mắt lộ ra sự nghi hoặc.

Một đàn em tiến lại gần bên tai Triệu Quang khẽ nói, “Anh Quang, chúng ta làm ngành này, người không thể đắc tội nhất chính là phóng viên.

Hôm nay chúng ta!.


“Tao cũng không muốn, nhưng hôm nay ông chủ gửi tin nhắn cho tao, bảo tao xử lý sạch sẽ chuyện này.

” Triệu Quang nói.

“Ông chủ sao? Ông chủ có ý gì vậy?”
Triệu Quang gật đầu, “Tao cũng không nghĩ thông được, sao ông chủ lại quan tâm đến chuyện của Vũ Tiểu Kiều vậy?”
Từ việc trước đây, ông chủ của bọn họ bảo Triệu Quang bắt Vũ Tiểu Kiều lên lầu, đến sau này Vũ Tiểu Kiều mấy lần trốn thoát khỏi tay bọn họ, đến bây giờ có phóng viên đến bao vây Vũ Tiểu Kiều, ông chủ của bọn họ lại bảo anh ta đến giải vây.

Rốt cuộc ông chủ của bọn và Vũ Tiểu Kiều có quan hệ gì vậy?
Triều Quang rất tò mò về chuyện này, nhưng anh ta vẫn chưa từng thấy khuôn mặt thật của ông chủ bọn họ, chỉ biết là một người đàn ông trẻ tuổi.

Nhưng nhìn bóng lưng của Cung Cảnh Hào, sao lại có vài phần giống ông chủ của họ vậy?
Lẽ nào là do anh ta bị ảo giác sao?
Vũ Phi Phi đứng ở một chỗ khuất nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều được Cung Cảnh Hào cứu đi, cô ta tức đến mức thay đổi sắc mặt, cô ta hung hãn nghiến răng nghiến lợi.

“Vũ Tiểu Kiều, như vậy cũng có thể biến nguy thành an, tao muốn xem xem, mày có thể trốn một lần thì có thể trốn được lần thứ hai hay không?”