Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 104: 104: Tự Rước Lấy Nhục





Câu nói của Vũ Tiểu Kiểu suýt nữa khiến Đường Khải Hiên bật cười thành tiếng.
Sắc mặt của Vũ Phi Phi hết xanh lại xám, sau đó cô ta hung hăng trợn trừng mắt nhìn Đường Khải Hiên, thét lên nói.
“Bà nội, vị phó viện trưởng này đã bị con tiện nữ kia mê hoặc rồi.

Đừng nhìn anh ta nho nhã lịch sự, thật ra chính là một kẻ đạo đức giả ra vẻ đạo mạo.”
Vũ Phi Phi đương nhiên cũng hận Đường Khải Hiên đến thấu xương, cô ta sẽ không quên sau khi cô ta bị Vũ Tiểu Kiều bạt tai thì Đường Khải Hiên còn cố ý đứng chắn trước mặt cô ta để bảo vệ Vũ Tiểu Kiều ở sau lưng.
Ở trong mắt Vũ Phi Phi, hai người bọn họ đang cấu kết với nhau làm việc xấu, chuột rắn một ổ, đều không phải thứ gì tốt đẹp.
“Hả? Hoá ra là vậy!” Bà lão nghiêm mặt lại, bộ dạng tỏ ra đã nhận ra rõ được bộ mặt của Đường Khải Hiên.
Vũ Phi Phi thấy vậy, càng lúc càng kiêu căng hống hách hơn, “Bà nội, loại bác sĩ ở trong bệnh viện ôm ôm ấp ấp với người nhà bệnh nhân sao có thể xứng đáng làm phó viện trưởng được? Theo con thấy, bà nội nên tố cáo anh ta khiến anh ta cút khỏi bệnh viện Đức An.”
Bà lão sa sầm mặt lại.
Vũ Phi Phi còn tưởng bà nội Tịch tin lời cô ta nói, cho nên trong lòng càng đắc ý hơn.
“Con gái thị trưởng, nói chuyện phải có chứng cứ, khi nào tôi ôm ôm ấp ấp với người nhà bệnh nhân vậy? Cô chỉ ra, tôi với cô đối chiếu với nhau tại đây.” Đường Khải Hiên tức giận rồi.
Anh ta thật sự không thể nhẫn nhịn được kiểu vu khống này.
“Cô ta đang nói tôi.” Vũ Tiểu Kiều liếc Vũ Phi Phi một cái, giọng nói của cô vô cùng bình tĩnh.
“Vũ Tiểu Kiều, coi như cô tự mình biết mình, còn biết tôi đang nói cô, cô nói sao mặt cô lại dày như vậy, lại còn nịnh hót đến tận chỗ bà nội, cô còn không mau cút khỏi đây.”
“Hai người ôm nhau sao?” Hai mắt bà nội Tịch mở to, bộ mặt rất tò mò.
“Bà nội, chuyện hai bọn họ mập mờ với nhau không phải là chuyện ngày một ngày hai ạ.

Mấy ngày trước, con còn tận mắt nhìn thấy anh ta đón cô ta tan làm.”

“Thật sao?” Mắt của bà lão lại mở to ra một chút.
Đường Khải Hiên tức giận nói, “Bà nội, bà đừng tin cô ta ăn nói lung tung.”
“Bà nội, đương nhiên là cháu nói thật ạ, cô ta sắp đính hôn rồi, cũng có bạn trai rồi, lại dây dưa không rõ ràng với phó viện trưởng, không phải vì muốn miễn giảm tiền thuốc men của anh trai cô ta sao?”
“Cháu nghe nói rồi, tiền viện phí gần đây của anh cô ta được bệnh viện lấy danh nghĩa là tài trợ nên được miễn phí tất cả ạ.

Bệnh viện Đức An là nơi nào chứ, người nằm ở đây không phải là người giàu thì cũng là người có thân phận cao quý, từ trước đến nay không có chuyện tài trợ.
Vũ Phi Phi lại chỉ vào Đường Khải Hiên, “Chắc chắn là do vị phó viện trưởng này giở trò sau lưng.”
Bà nội Tịch vô cùng kinh ngạc nhìn Vũ Tiểu Kiều, “Thật là có thủ đoạn, lại có thể khiến bệnh viện Đức An miễn phí toàn bộ tiền thuốc men.”
Vũ Tiểu Kiều triệt để không có gì để nói nữa.
Bởi vì chuyện do Vũ Phi Phi thiêu dệt từ trước đến nay đều khiến người khác không có gì để nói nữa.
“Lão phu nhân, thời gian đến rồi, cháu bóp xong rồi.” Vũ Tiểu Kiều đứng dậy, kính cẩn với bà lão.
Bà nội Tịch nhìn thời gian, vừa hay hết thời gian một tiếng.
“Rất thoải mái, tay nghề không tệ.” Bà lão nói thật lòng.
Vũ Phi Phi khinh thường hừm một tiếng, “Vũ Tiểu Kiều, không phải cô từng luyện tập chứ? Tay nghề tốt như vậy, không phải là từng làm gái mát-xa chứ? Không phải cô thường xuyên thiếu tiền sao, nghe nói công việc đó kiếm được rất nhiều tiền.”
Vũ Tiểu Kiều bắn ra một ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nhưng Vũ Phi Phi lại ngẩng cao đầu lên, vừa kiêu ngạo vừa đắc ý.
Vũ Tiểu Kiều cảm nhận được ánh mắt như ngọn đuốc của bà lão, “Anh trai cháu thường xuyên bị thần kinh co giật sẽ khiến cho cơ bắp bị đau mỏi cần được mát-xa để giảm bớt tình trạng đau mỏi đó, cho nên cháu từng học một số cách mát-xa.”
“Ít ở trước mặt bà nội giả vờ đáng thương để được đồng tình đi.

Mau chóng cút ra ngoài.” Vũ Phi Phi trách mắng nói.
“Bà nội, bà đừng nghe cô ta ăn nói linh tinh.” Đường Khải Hiên giải thích cho Vũ Tiểu Kiều nói.

Bà nội Tịch có hứng thú nhìn ba người họ, màn kịch này không phải rất có hứng thú sao?
“Bớt ở đây giảo biện đi.

Hai người kẻ tung người hứng, rốt cuộc tiếp cận bà nội có mục đích gì?” Vũ Phi Phi lên án kịch liệt Đường Khải Hiên và Vũ Tiểu Kiều, tiếp theo cô ta lại nũng nịu nói với bà nội Tịch.
“Bà nội, bọn họ nhất định có mục đích khác, bà nhất định đừng bị vẻ bề ngoài của bọn họ lừa gạt.

Tuyệt đối không thể để hai người này tiếp tục tiếp cận bà.”
“Thật sự không nhìn ra được.” Bà nội Tịch lắc lắc đầu, bộ dạng tin tưởng Vũ Phi Phi.
“Bác sĩ Tiểu Hiên, hai người thật sự là vì muốn tiếp cận ta sao?” Bà nội Tịch nhìn Đường Khải Hiên, trong mắt bà lộ ra sự thất vọng.
“Hai người thật sự cấu kết làm bậy với nhau sao?”
Đường Khải Hiên có chút khóc không được mà cười cũng không xong, “Bà nội, bà thấy sao?”
Anh ta từ nhỏ đã nô đùa quanh người bà nội Tịch, bà nội Tịch là người hiểu rõ cách đối nhân xử thế của anh nhất, nếu nói Tịch Thần Hạn là nhà sư, thì anh ta chính ta đệ tử của nhà sư, so với Tịch Thần Hạn cũng không tốt được bao nhiêu.
Bà nội Tịch than thở một tiếng, “Ta già rồi, mắt không tốt, nhưng trong lòng vẫn chưa bị mù.”
Bà nội Tịch nhìn Vũ Phi Phi, trong lòng lại than thở một tiếng.
Cháu Tịch Thần Hạn của bà, một người ưu tú, từ trước đến nay đều thông minh nhanh nhẹn, sao có thể chọn một người phụ nữ giỏi đâm bị thóc chọc bị gạo, bên ngoài vàng ngọc bên trong rẻ rách như vậy.
“Lão phu nhân, nếu bà không có chuyện gì khác thì cháu xin phép đi trước đây.” Vũ Tiểu Kiểu kính cẩn nói với bà lão.
“Chân ta vẫn đau.” Bà nội Tịch nói.
Vũ Phi Phi nhanh chóng nói trước Vũ Tiểu Kiều, “Bà nội cháu đấm bóp cho bà.”
“Vẫn là để cho Tiểu Kiều đấm bóp giúp ta, tay nghề của cô ấy tốt, ta thích.”

Hô hấp của Vũ Phi Phi ngưng trệ lại, sắc mặt cô ta trắng xám.
Cô ta cố gắng nói lâu như vậy, thế mà bà lão vẫn không đuổi Vũ Tiểu Kiều đi.
“Bà nội, hay là để cháu đấm bóp cho mà đi.” Vũ Phi Phi nói.
“Ta không dùng nổi người đường đường là con gái thị trưởng như cô!”
Da mặt Vũ Phi Phi nóng rực rồi lập tức đỏ rực lên.
“Bà nội....cháu sắp đính hôn với cậu Thần rồi, cháu chính là cháu dâu chính thức của bà, cháu đấm bóp chân cho bà là chuyện nên làm mà, cháu phải cùng cậu Thần hiếu thảo với bà.”
Sao bà nội Tịch nhìn gương mặt trang điểm tinh tế của Vũ Phi Phi thì cứ cảm thấy khó chịu vậy?
Bà nội Tịch nhìn Vũ Tiểu Kiều, ngoan ngoãn, hành vi đúng mực, lại không nói nhiều, hiểu được lúc nào nên nói, lúc nào nên giữ im lặng, rất biết chừng mực, thật sự không tồi.
Đặc biệt là đôi mắt trong veo không chút tạp chất kia khiến người ta vừa nhìn đã thấy thoải mái.
Chỉ đáng tiếc, cô bé khiến người khác yêu thích này không có xuất thân tốt, nếu không bà phải giới thiệu cho Tịch Thần Hạn làm quen mới được.
Bà lão nhớ ra, trước đó ở vườn hoa nghe thấy người tên là Tào Xuyên có nói với Vũ Tiểu Kiều một câu.
Cũng không biết Vũ Tiểu Kiều này rốt cuộc có quan hệ gì với Tịch Thần Hạn.
Bà lão âm thầm sai người điều tra, kết quả không điều tra được gì, có lẽ tất cả chỉ là lời đồn.
Vũ Tiểu Kiều yên tĩnh ngồi xuống, tiếp tục giúp bà lão bóp chân.
Cô cũng không muốn ở đây chịu sự chửi rủa cay nghiệt của Vũ Phi Phi, nhưng cô đã đồng ý với bà lão, sẽ bóp chân cho bà lão vào những lúc bà không thoải mái, coi như là sự bù đắp cho việc anh trai cô đâm vào bà.
Vũ Phi Phi thấy mình bị lạnh nhạt, cô ta nhìn lên bàn thấy bánh gato sữa đã ăn hết một nửa liền nhanh chóng cười nói.
“Bà nội, cháu đút bánh gato cho bà ăn nhé.

Cháu nghe bác gái nói bà khá thích ăn đồ ngọt, đợi lần sau đến, cháu sẽ mang cho bà một cái bánh gato ngon đến.”
Sắc mặt bà nội Tịch sa sầm lại, giọng nói nghiêm khắc, “Bác sĩ Đường nói không cho phép ta ăn đồ ngọt, cô muốn bệnh tình của tôi càng ngày càng nặng hơn rồi nhanh chết đi đúng không?”
“Không phải, không phải, bà hiểu lầm cháu rồi.....cháu chỉ muốn.....muốn làm chút gì đó cho bà.”
Vũ Phi Phi ngượng ngùng đỏ hết cả mặt, nghĩ đến việc người già đều thích cháu trai ở bên, chỉ cần cô ta cố gắng hơn nữa, thì đá có cứng đến đâu cũng sẽ bị mài mòn.
“Bây giờ điều cô cần làm nhất chính là....ra ngoài, để ta yên tĩnh một lát.” Bà nội Tịch mất kiên nhẫn nói.

Vốn nghĩ rằng, chiếu cố đến thể diện của Tịch Thần Hạn, còn có thân phận của thị trưởng Vũ thì cũng phải giữ thể diện cho Vũ Phi Phi, nhưng người phụ nữ này không biết điều một chút nào, không nhìn ra ý tứ của bà lão.
“Bà nội....” Hốc mắt của Vũ Phi Phi bỗng nhiên đỏ ửng lên.
“Ta không có cháu gái là cô.

Đừng gọi ta là bà nội.”
Vũ Phi Phi có chút bất lực, “Bà nội....cháu chỉ muốn ở cùng bà, thấy một mình bà ở bệnh viện, quá buồn tẻ....cháu muốn cùng bà giải sầu.”
Bà nội Tịch chỉ vào Vũ Tiểu Kiều và Đường Khải Hiên, “Chỗ này đã có người ở cùng ta rồi.”
“Ta nghe xong câu chuyện của cô rồi, bây giờ cô có thể về rồi.” Bà lão lạnh lùng nói.
Vũ Phi Phi ngạc nhiên trợn trừng mắt lên, bây giờ cuối cùng cô ta cũng hiểu, cô ta cố gắng diễn lâu như vậy, nhưng chỉ là một vai hề nhảy nhót, còn lòng yêu thích của bà lão đã bị hai người kia mua chuộc được trước mất rồi.
Vũ Tiểu Kiều cắn môi, hung hắn trợn trừng mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều và Đường Khải Hiên một cái.
Cô ta hít sâu một hơi, đè nén sự tức giận trong lòng, “Bà nội, bà nghỉ ngơi cho tốt, lần sau cháu lại đến thăm bà.”
Vũ Phi Phi quay người rời đi, căm hận đến mức nghiến răng ken két.
“Vũ, Tiểu, Kiều!”
Ở trong phòng bệnh, bà lão đang thoải mái nhắm mắt lại, tận hưởng tay nghề mát-xa của Vũ Tiểu Kiều, bà lão khẽ hỏi Vũ Tiểu Kiều một câu.
“Rốt cuộc là do cô khoan dung hay là có gì kiêng kị mà để mặc cô ta nói cô như vậy cũng không nói một tiếng nào vậy?”
“Đây là bệnh viện cần được yên tĩnh.” Vũ Tiểu Kiều khẽ nói.
“Nhưng cô thật sự nhẫn nhịn được sao?” Bà lão nhấc mí mắt lên, đánh giá tâm trạng của Vũ Tiểu Kiều.
Cô bé này, ngay cả lão phu nhân nhà họ Tịch còn dám lên tiếng bác bỏ, không ngờ rằng cô có thể nhẫn nhịn việc Vũ Phi Phi nói ra những lời khó nghe như vậy.
“Lời nói khó nghe hơn thế này thì cháu cũng đã từng nghe rồi.

Hơn nữa, đây là phòng bệnh của lão phu nhân, cháu là đến gánh trách nhiệm, nếu như thật sự cãi nhau với cô ta thì chỉ khiến lão phu nhân càng bực dọc mà thôi, hơn nữa cũng mất đi ý nghĩa việc cháu đến đây là để mát-xa giúp lão phu nhân.”
Bà nội Tịch nở nụ cười, “Nếu cô nói rằng lo lắng cãi nhau sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ta, vì nghĩ cho ta thì không phải nghe hay hơn sao?”