Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!

Chương 692: Có cái gì mà ngượng ngùng?




Editor: May

Buổi tối đè trên người cô khi dễ cô thì thôi, ban ngày còn muốn chiếm cô tiện nghi ở trên môi cô, cuộc sống này không thể sống nữa, khi nào cô mới có thể cá mặn xoay người, xông ra một mảnh thiên địa mới.

“Bổn lưu manh chỉ lưu manh với em.” Phong Thánh bắt lấy tay Lạc Ương Ương đẩy ở trên mặt anh, cánh môi dày mỏng thích hợp hôn một cái ở lòng bàn tay của cô.

Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp, cánh môi mềm mại dán lên, Lạc Ương Ương không có một chút chuẩn bị nào, bị kích thích đến tay nhỏ run lên, đến tâm cũng rung động một chút theo.

Lạc Ương Ương hơi nhấp cái miệng nhỏ anh đào, mắt to liếc mắt đưa tình nửa là u oán nhìn Phong Thánh, lại trêu chọc cô, chính là lưu manh.

Phong Thánh thấy Lạc Ương Ương u oán trừng anh, rồi lại không thể làm gì, cánh tay dài của anh chụp tới, trực tiếp chặn ngang bế cô từ chỗ ngồi lên.

“Anh đừng……” Lúc Phong Thánh ôm cô, bác Lục vừa lúc muốn đi vào nhà ăn, Lạc Ương Ương nhìn bác Lục mặc trang phục quản gia, đỏ mặt trực tiếp vùi đầu vào trong lòng ngực Phong Thánh.

Đây là biệt thự tư nhân của Phong Thánh, bác Lục là một người đàn ông trung niên cổ hủ ít khi nói cười, cũng là tổng quản gia của biệt thự này.

Tuy rằng hầu hết người biệt thự biết quan hệ chân thật của cô và Phong Thánh.

Nhưng ở ngay trước mặt người ngoài, bảo cô quang minh chính đại ngồi ở trên đùi Phong Thánh, cô vẫn là ngượng ngùng. 

Ánh mắt bác Lục hơi rũ xuống, cũng không đi nhìn Phong Thánh và Lạc Ương Ương đang ngồi ôm nhau, chỉ cung kính dò hỏi Phong Thánh muốn ăn bữa sáng như thế nào.

Lạc Ương Ương mặc quần áo ở nhà màu trắng gạo, xấu hổ đến tột đỉnh, chui ở trong lòng ngực Phong Thánh cũng không dám ngẩng đầu, tóc đen dài đến eo của cô cũng không cột lên, không mặt mũi gặp người chỉ có thể dùng sau ót đối diện với bác Lục.

Phong Thánh thuận miệng gọi vài món ăn sáng, sau khi bác Lục nhận lệnh liền rời khỏi bàn ăn.

Mãi cho đến không còn thân ảnh bác Lục, Lạc Ương Ương mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhìn Phong Thánh: “Về sau lúc có người anh cũng đừng ôm em, rất ngượng ngùng.”

Nếu giãy giụa sẽ có vẻ dễ coi hơn, vừa rồi khẳng định cô sẽ nhảy xuống không cho Phong Thánh ôm.

“Đây có cái gì mà ngượng ngùng? Anh cảm thấy ý tứ khá tốt.” Phong Thánh vân đạm phong khinh phản bác, đầu nghiêng về phía trước, liền hôn trộm một cái ở trên khuôn mặt nhỏ phấn nộn của Lạc Ương Ương.