Editor: May
“Tê……” Tay trái Thuần Vu Thừa vừa nhấc, lập tức che cái mũi bị va chạm mạnh lại, lần này càng đau hơn cái chân dẫm kia, đau đến anh hít hà một hơi, nước mắt đều sắp tuôn ra.
Liên tiếp bị thương trong tay cô gái nhỏ này, còn chưa bao giờ xuất hiện qua ở trong hai mươi mấy năm sinh mệnh của Thuần Vu Thừa.
Sau khi anh Kim Kê Độc Lập nhảy nhót ở cửa hơn mười giây, lúc này mới hoàn toàn giảm bớt lại.
“May mắn mũi này của tôi là sự thật, bằng không phải về lò nấu lại.” Thuần Vu Thừa xoa chóp mũi bị đỏ hồng của anh, lẩm bẩm tự nói cảm khái, nhìn cửa phòng đóng chặt, anh càng xem càng chua xót, giơ tay liền gõ cửa, “Vưu Vưu, cô mở cửa cho tôi!”
Phía sau lưng Vưu Vưu dựa vào trên ván cửa, nhịp tim đặc biệt mau, mặt tròn nhỏ đỏ đến có thể nhỏ ra nước.
Thuần Vu Thừa gõ cửa gõ đến rất dùng sức, ván cửa nhẹ nhàng chấn động, chấn đến nhịp tim Vưu Vưu nhanh hơn.
Cô nghiêng đầu, lỗ tai dán ở trên ván cửa, nghe được tiếng vang nặng nề xuyên qua ván cửa truyền đến của Thuần Vu Thừa.
“Muốn tôi mở cửa? Không có cửa đâu!” Tức giận của Vưu Vưu còn chưa có tiêu, nghiến răng nghiến lợi hừ một câu, xoay người đi đến phòng tắm trong phòng.
Thuần Vu Thừa chính là một sắc lang, cô vừa mở cửa còn không phải là dẫn sói vào nhà ư, cô mới không ngốc.
“Cô mở cửa hay không?” Thuần Vu Thừa đợi ba giây, cửa phòng không chút sứt mẻ, anh duỗi tay ra liền chỉ vào cửa phòng đóng chặt, “Tôi đếm ba tiếng!”
“……”
Bên trong cánh cửa tự nhiên là không có chút đáp lại, Vưu Vưu đã đi phòng tắm, ai còn để ý đến anh.
“Một, hai……” Thuần Vu Thừa nhìn cửa phòng vẫn không có dấu hiệu mở cửa, có chút thất bại, “Ba!”
“Ta kháo!” Đếm xong ba tiếng rồi, Vưu Vưu vẫn là không mở cửa, một giây trước Thuần Vu Thừa còn khẽ mắng một tiếng, giây tiếp theo liền cắm đôi tay xuống, huýt sáo xoay người chạy đi, “Không mở thì không mở, cũng không cầu anh mở.”
Tuy rằng, vừa rồi anh đích xác có chút xúc động.
Nhưng xem ở trên phân thượng Vưu Vưu là bạn tốt của Lạc Ương Ương, anh thật không muốn làm gì cô, liền quá nhìn nghiện dọa sợ cô mà thôi.