Editor: May
Ánh mắt giao hữu của Phong Thánh, quá có vấn đề.
Thuần Vu Thừa đưa Vưu Vưu tới một gian phòng khách ở lầu hai biệt thự.
“Đêm nay cô liền ngủ nơi này đi.” Thuần Vu Thừa đẩy cửa phòng ra, bật đèn, ý bảo Vưu Vưu đi vào, “Ngày mai…… chuyện ngày mai nói sau.”
Ngày mai là chủ nhật, Lạc Ương Ương hẳn là sẽ tiếp tục ở tại biệt thự này.
Về phần Vưu Vưu bị mưa to xối thành gà rớt vào nồi canh, cố tình còn lộ ra một đôi chân trắng nhỏ dụ hoặc anh này, ai biết Phong Thánh sẽ tiễn cô đi, hay là sẽ giữ cô bồi Lạc Ương Ương.
“Đêm nay anh không ngủ ở nơi này?” Vưu Vưu thấy Thuần Vu Thừa xoay người muốn đi, đột nhiên dò hỏi.
Vừa rồi lúc đi qua phòng khách, cô nhìn thấy đã sắp ba giờ rạng sáng, đã trễ thế này, mưa bên ngoài lại còn chưa ngừng, Thuần Vu Thừa muốn suốt đêm về nhà?
Lúc Vưu Vưu hỏi, cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy hơn nửa đêm chạy tới chạy lui, giống như không phải chuyện người bình thường sẽ làm.
Sau khi Thuần Vu Thừa hơi nhướng đuôi mày, ánh mắt hơi thâm thúy liếc mắt xem kỹ Vưu Vưu một cái, đột nhiên đi mấy bước tới gần cô, đè cô ở trên khung cửa, từ từ dụ dỗ nói: “Như thế nào, cô muốn tôi lưu lại, cùng nhau ngủ với cô sao?”
Vưu Vưu vừa nghe liền ngốc, lưu lại ngủ với cô?
“Sắc lang!” Vưu Vưu mở to mắt tròn, ngọn lửa nhỏ phẫn nộ dần dần tràn đầy, giơ tay liền đẩy mạnh Thuần Vu Thừa.
Ai muốn ngủ với anh ta, quả thực đầu óc có tật xấu!
Tuy rằng Vưu Vưu đẩy thật sự dùng sức, nhưng thân thể Thuần Vu Thừa nhìn như tùy ý đè nặng cô, lại là ổn định vững chắc không chút sứt mẻ.
Thuần Vu Thừa trực tiếp xem nhẹ tay xô đẩy ở trước ngực anh.
Vóc dáng Vưu Vưu tương đối nhỏ, Thuần Vu Thừa vừa đè một cái, bộ ngực đứng thẳng ngạo người của cô lại tránh cũng không thể tránh, cứ như vậy bị đè ở phần bụng anh.
Xúc cảm no đủ mềm mại chống ở trên bụng, Thuần Vu Thừa chợt cảm giác tâm đều mềm nhũn, tay trái rũ ở bên người, ngón tay khẽ nhúc nhích thiếu chút nữa liền động thủ tập kích lên.
Thuần Vu Thừa vừa cúi đầu, nhìn thấy lại là đỉnh đầu đen nhánh của Vưu Vưu, anh hơi đẩy ra không hề đè nặng cô nữa.
Khi Vưu Vưu cho rằng Thuần Vu Thừa lương tâm phát thiện, không hề ăn đậu hủ của cô nữa, đôi tay lại bị anh đột nhiên bắt lấy, trực tiếp kéo cao đè ở trên vách tường.