Editor: May
Chẳng may người dưới gốc cây không phải Lạc Ương Ương, Phong Thánh gọi người vào chân núi, chờ lát nữa lại phải để người xa lạ lên máy bay trực thăng?
“Đã biết!” Đôi tay Lạc Ương Ương vòng ở bên miệng, buông giọng nói ra lại hô to trả lời.
“Phong Thánh là ai?” Nguy Chỉ Đồng nhìn Lạc Ương Ương hưng phấn không thôi, khó hiểu nói.
“……” Lạc Ương Ương liếc mắt nhìn Nguy Chỉ Đồng một cái, không muốn trả lời vấn đề này của cô ta chút nào.
Nguy Chỉ Đồng bị làm lơ, liền tăng oán khí tức giận trong lòng, nhưng cũng không tiếp tục quấy rối nữa.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, Thượng Nhất Nhiên đi đến bên người Tô Phạm, thấp giọng dò hỏi: “Lạc Ương Ương nói Phong Thánh, là Phong Thánh - tổng giám đốc tập đoàn Phong thị kia sao?”
“Ừ.” Khuôn mặt Tô Phạm trầm xuống, hừ một tiếng.
“Ta kháo!” Thượng Nhất Nhiên nhìn Lạc Ương Ương vội vàng đi tuốt ở đàng trước, “Sao cô ấy lại quen biết Phong Thánh loại nhân vật lớn đó? Còn hơn nửa đêm bay tới cứu cô ấy?”
“……” Sắc mặt âm trầm của Tô Phạm càng không tốt, nhưng bóng đêm quá tối, Thượng Nhất Nhiên không phát hiện.
Đoàn người ở dưới tiếng sấm yếu bớt, khi vòng đến chân núi, quả nhiên nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng ngừng ở giữa sơn cốc còn tính là rộng lớn.
Tuy rằng nước mưa tí tách không phải là mưa to, nhưng mưa cũng rất lớn, Phong Thánh vừa thấy được chân núi có bóng người xuất hiện, liền dầm mưa đi xuống máy bay trực thăng.
Màn mưa tối đen, Lạc Ương Ương vừa thấy được thân ảnh đĩnh bạt xuống từ máy bay, trên mặt vui vẻ liền vung chân đi thẳng qua.
Tô Phạm liền ở phía sau Lạc Ương Ương, nhìn thấy bóng dáng đột nhiên chạy như bay đi của cô, tâm tình của anh có thể nói là xuống dốc không phanh.
Cô…… cứ như vậy gấp không chờ nổi muốn gặp Phong Thánh?
“Sao anh lại tới đây?” Chạy một mạch đến trước mặt Phong Thánh, Lạc Ương Ương híp mắt nhìn anh, tùy ý để giọt mưa nện rơi ở trên mặt.
“Như thế nào, không hy vọng anh tới?” Phong Thánh nâng đôi tay lên.