Editor: May
Sau khi màn đêm buông xuống, Lạc Ương Ương và Vưu Vưu mới vừa gặm xong lương khô, Tô Phạm liền đi tới trước mặt hai người.
“Buổi tối an bài như thế nào?” Trong tay Tô Phạm cầm một cái đèn pin, cũng không có bật lên, nhìn Lạc Ương Ương và Vưu Vưu ngồi ở dưới tàng cây trước mặt nói.
“Anh đi theo tụi em là được.” Vưu Vưu đứng lên một chút, vỗ vỗ tro bụi trên mông của mình.
Khi Lạc Ương Ương đứng lên, phát hiện phía sau Tô Phạm có bóng đen đong đưa, nghiêng đầu nhìn qua từ bên người anh, nhìn thấy một người đang đi về phía bọn họ
Tô Phạm nhìn thấy tầm mắt của Lạc Ương Ương, cũng quay đầu lại nhìn lại, vừa nhìn, mày anh lập tức nhăn lại: “Nguy Chỉ Đồng, cô tới làm gì?”
“Anh muốn làm gì, em liền muốn làm cái đó.” Nguy Chỉ Đồng còn chưa đi lên, liền hô trở về với Tô Phạm.
Cô nghĩ kỹ rồi, cô đến nhìn Tô Phạm, không thể để anh bị hồ ly tinh câu dẫn hồn.
“Tôi muốn làm gì liên quan gì cô!” Tô Phạm có một tia lửa giận.
Ban đêm dưới tàng cây rậm rạp, vài luồng ánh trăng sảng tỏ, tầm nhìn thực ảm đạm.
Lạc Ương Ương hơi có chút kinh ngạc nhìn về phía Tô Phạm, Tô Phạm rất ít tức giận, nhưng câu nói vừa rồi của anh, cô nghe ra vài tia phẫn nộ.
Vưu Vưu cũng đã nhận ra không khí không tốt lắm, cô không quá thích Nguy Chỉ Đồng, ban ngày không biết trừng mắt nhìn cô và Ương Ương bao nhiêu lần, làm như các cô đoạt đồ ăn của cô ta.
“A, còn có người tới.” Vưu Vưu đột nhiên giơ tay chỉ vào phía sau Nguy Chỉ Đồng.
Mấy người nhìn qua theo phương hướng ngón tay Vưu Vưu, Nguy Chỉ Đồng cũng ngừng lại, quay đầu nhìn về phía sau của mình.
Thân ảnh rất quen thuộc, đợi đối phương đi tới vừa nhìn, cô phát hiện là Thượng Nhất Nhiên.
“Có phải các người muốn đi mạo hiểm không? Tính tôi một phần!” Thượng Nhất Nhiên thấy mấy người phía trước đều nhìn về phía anh, liền giơ cao cánh tay phất tay, sang sảng chào hỏi.
“……” Khóe miệng Lạc Ương Ương hơi run rẩy.
Mạo hiểm?
Hình như thật sự có một chút.