Editor: May
Sau khi lĩnh hội được ý tứ cái liếc mắt này của Tô Phạm là gì, ngũ quan thống khổ hơi vặn vẹo của Thượng Nhất Nhiên, lập tức biến đổi.
“Ách…… Nếu không các em liền đi cùng lớp chúng tôi đi, đập chứa nước này ở buổi tối từng xảy ra không ít chuyện.”
Thượng Nhất Nhiên vì anh em giúp bạn không tiếc cả mạng sống, khi không lưu dấu vết đánh bay tay Tô Phạm đang nhéo sau lưng anh, che giấu lương tâm thêu dệt vô căn cứ.
“Vẫn là không……” Lạc Ương Ương vừa định cự tuyệt, lời nói còn chưa nói xong, Vưu Vưu liền đoạt lời nói.
“Vậy cùng nhau đi!” Đôi tay chống nạnh của Vưu Vưu chợt buông xuống, lại khoác lên cánh tay Lạc Ương Ương.
Lần này cùng lúc khoác lên, cô còn dùng bả vai nhẹ nhàng đụng phải Lạc Ương Ương một chút, tựa hồ đang không tiếng động truyền tới cái gì.
“Em là buổi tối mới bắt đầu tìm tư liệu sống sao?” Tô Phạm nhìn về phía Vưu Vưu, hỏi xong không đợi cô trả lời, anh liền nói tiếp, “Buổi tối anh tìm với các em, ban ngày các em đi theo lớp tụi anh.”
Sau khi Tô Phạm nói xong, tự nhiên tiếp nhận ba lô trong tay Lạc Ương Ương, cùng lúc đeo lên hơi mỉm cười nói với cô: “Đi thôi.”
Lạc Ương Ương xấu hổ, cô ngoại trừ theo kết quả ý muốn chung của mọi người, cô đến cơ hội cự tuyệt cũng không có.
Cũng may đây cũng không tính là chuyện đặc biệt tồi tệ, buổi tối chỉ có cô và Vưu Vưu lắc lư ở đập chứa nước, trong lòng cô đích xác có chút không ngọn nguồn, có Tô Phạm ở đây, tốt xấu gì lá gan cô cũng lớn hơn một chút.
Sau khi đuổi theo đội ngũ lớn của lớp, nhìn thấy Lạc Ương Ương và Vưu Vưu xa lạ, nam bạn học đều hưng phấn, nữ bạn học ngược lại không có cảm giác gì, về phần Nguy Chỉ Đồng, lại là vẻ mặt khó chịu.
Đặc biệt là khi Nguy Chỉ Đồng nhìn thấy Tô Phạm lại có thể cõng một cái ba lô, ba lô màu đỏ kia không phải của Tô Phạm, vừa thấy chính là ba lô của con gái.
Ba lô của mặt búp bê là tự cô cõng, vậy ba lô trên lưng Tô Phạm chính là của một người xa lạ khác.
Ánh mắt Nguy Chỉ Đồng nhìn về phía Lạc Ương Ương quá mức chuyên chú và độc ác, khi Lạc Ương Ương quan sát núi rừng gần đó, lơ đãng nhìn quét một cái, Nguy Chỉ Đồng lập tức liền hấp dẫn lực chú ý của cô.
“……” Lạc Ương Ương nhìn Nguy Chỉ Đồng ở ngoài hơn mười mét, trong chớp mắt tầm mắt cách không đối diện nhau, cô sửng sốt một chút.