Editor: May
“……” Lạc Ương Ương nhìn mặt lạnh Phong Thánh có vài tia ý vị làm nũng như vậy, khí lạnh trên cánh tay soạt một tiếng liền dựng lên.
Nhưng giây tiếp theo, mặt mày cô khẽ cong, tặng lên một nụ cười xinh đẹp thật lớn, tiếng nói kiều mềm trả lời: “Có.”
Nháy mắt Phong Thánh bị tươi cười ngoan ngoãn xinh đẹp này làm ngây ngẩn, tầm mắt quấn quýt si mê ở trên mặt Lạc Ương Ương, càng thêm nhìn thẳng.
Đáng chết!
Vật nhỏ nhất định hạ cổ ở trên người anh, bằng không sao chỉ cười một cái liền khiến cho anh suy nghĩ bậy bạ.
Giờ này khắc này, Phong Thánh đặc biệt muốn phát huy tác phong sấm sét muốn làm liền của anh, nhưng mà, miễn cho lại dọa vật nhỏ chạy trốn, anh khắc chế.
Anh rũ mắt, nhẫn trong lòng bàn tay bị anh vân vê ở giữa ngón cái và ngón trỏ.
“Muốn hay không?” Phong Thánh lại đưa nhẫn bạch ngọc tới trước mặt Lạc Ương Ương lần nữa.
Anh đã không phải là lần đầu tiên hỏi cô vấn đề này.
Lúc này đây, anh rút đi cường thế, mắt tràn ngập nhu tình.
“Muốn.” Tay đông lạnh đến đỏ lên của Lạc Ương Ương, nhẹ nhàng tiếp nhận nhẫn bạch ngọc nơi đầu ngón tay Phong Thánh.
Cô nhìn nhẫn bạch ngọc mất mà tìm lại được, trong lòng chua xót trong mũi đau xót, đột nhiên nhón chân đôi tay duỗi ra, nhào lên đi gắt gao ôm cổ Phong Thánh.
“Em muốn anh!” Giọng thấp của Lạc Ương Ương mang theo vài tia nghẹn ngào kiều mềm, đè nén đến thật mạnh vang lên ở bên tai Phong Thánh, “Em muốn ở bên anh, nhưng em càng sợ có một ngày mất đi anh.”
Sao cô có thể không cần anh, sao có thể không cần nhẫn của anh.
Nhưng mà.
Nếu cuối cùng nhất định sẽ mất đi, cô tình nguyện ngay từ đầu liền chưa từng có được.
Kết cục từng có được lại mắt đi so với không có bắt đầu, cái sau tạo thành thương tổn hiển nhiên sẽ thấp hơn nhiều.
Lúc trước cô cho rằng có thể như vậy.
Nhưng lúc này cô mới phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã không rời khỏi anh được.