Editor: May
Cho nên, anh cũng không vội vã đi xuống tìm Lạc Ương Ương, anh vẫn mặc âu phục đen, bóp tắt xì gà liền đi phòng tắm.
Sau khi Phong Thánh một đầu tóc ngắn ẩm ướt đi ra từ phòng tắm, trước tiên chính là đi đến trước cửa sổ sát đất.
Nhìn thấy Lạc Ương Ương còn tìm nhẫn ở trên nền tuyết, anh cũng lười lau khô tóc, phủ thêm áo khoác liền ra cửa.
“Muốn điên rồi, sao lại không tìm thấy chứ? Hẳn sẽ không bị tuyết chôn đi?” Lạc Ương Ương khom lưng tìm kiếm nhẫn bạch ngọc ở trên nền tuyết mênh mang, một đôi mắt chỉ thiếu dán ở trên đất tuyết để tìm.
“Nhưng mấy ngày này không có tuyết rơi, nhẫn không có khả năng bị chôn?” Khi Lạc Ương Ương ra cửa quá gấp, quên mang bao tay.
Một đôi tay thỉnh thoảng vươn tới ở nơi khả nghi trên đất tuyết bới vài cái, hiện tại mười ngón tay đều đông lạnh đỏ lên.
Mũ áo lông vũ đội ở trên đầu, một đầu tóc dài của Lạc Ương Ương theo động tác khom lưng của cô, cũng rũ xuống.
Dưới tác dụng che chắn đồng thời của mũ và tóc dài, cô cũng không có phát hiện nơi xa đi tới một thân ảnh đĩnh bạt.
Lạc Ương Ương bọc áo lông vũ, dưới chân dẫm ủng đất tuyết, nhưng hai cái chân còn mặc quần ngủ mỏng, đông lạnh đến co thành một đoàn.
“Rốt cuộc chạy đi đâu.”
Khuôn mặt nhỏ dưới mũ trắng của Lạc Ương Ương bạch, khóc tang nhăn thành một đoàn.
Nếu không tìm về được……
Đừng mà!
Đây chính là lễ vật đầu tiên Phong Thánh tặng cho cô, cứ như vậy liền không còn, cô sẽ đau lòng chết.
“Sao lại tay khiếm khuyết ném đi chứ? Tìm chết mà!”
Lạc Ương Ương càng tìm càng nhanh, lâm vào trong tự trách thật sâu.
Lúc ấy sao lại đầu óc chợt phát nóng rồi ném đi chứ.
“Em ở chỗ này làm gì?”
Trong lúc nóng nảy, Lạc Ương Ương đột nhiên nghe được một đạo tiếng nói trầm thấp quen thuộc.