Editor: May
Nghĩ đến cảnh tượng Phong Thánh đứng cô đơn một mình ở trên nền tuyết, tâm cô bỗng nhiên co rụt lại đau lên.
Nháy mắt đau lòng tiếp theo, cô gần như là theo phản xạ liền nhảy xuống giường.
Giờ này khắc này, trong lòng Lạc Ương Ương chỉ có một ý niệm.
Cô muốn đi tìm nhẫn trở về!
Tròng áo lông vũ giữ ấm rắn chắc lên, Lạc Ương Ương liền giống như một trận gió chạy ra khỏi cửa.
Cửa phòng cách vách đóng chặt, khe cửa không lộ ra chút ánh đèn nào, không biết Phong Thánh là ngủ rồi, hay là không ở trong phòng.
Phòng ngủ Phong Thánh, đến máy sưởi cũng không có bật.
Đêm khuya đen nhánh rét lạnh, gió lạnh thổi nhẹ đến thổi trúng bức màn di động.
Anh nghiêng nghiêng dựa vào khung cửa sổ, dưới chân phủ kín đầu xì gà đầy đất, đếm đều không đếm được rốt cuộc anh hút bao nhiêu.
Giữa ngón tay thon dài của anh còn kẹp một điếu xì gà, ánh sáng duy nhất trong phòng ngủ đen nhánh, chính là đến từ đốm lửa xì gà trong tay anh.
Một đôi mắt lạnh của Phong Thánh hơi nheo lại, mắt đen thâm thúy như giếng cổ nhìn phương xa thật sâu.
Anh vẫn không nhúc nhích đứng nhìn, xì gà cũng không hút, nhìn từ động tác cứng đờ anh nghiêng dựa ở trên cửa sổ, anh đứng một đoạn thời gian thật dài.
Phong Thánh đứng như tượng điêu khắc, mắt lạnh giống như đọng lại, lại đột nhiên có một tia dao động.
Anh nhìn thấy trên nền tuyết tuyết trắng mênh mang, có một đoàn viên cầu màu trắng đang di động.
Đợi anh nhìn kỹ, mắt lạnh đột nhiên ngẩn ra.
Thân ảnh mặc áo lông vũ màu trắng, chạy vội ở trên đất tuyết vườn hoa sau, còn không phải là vật nhỏ anh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, suốt đêm ôm vào trong ngực sao.
Dưới ánh trăng chiếu rọi đất tuyết, không cần thêm vào ánh sáng, anh đã có thể nhìn hết thảy trên đất tuyết đến rõ ràng.
Sau khi Lạc Ương Ương chạy đến vị trí đại khái nhẫn có thể rơi xuống, liền ngừng lại, cong eo cúi đầu, cần thận xem kỹ ở trên mặt tuyết.