Editor: May
Đây là nhẫn, không phải thứ tùy tùy tiện tiện, không thể tùy tiện đeo!
Thời khắc mấu chốt, cùng với suy nghĩ của Lạc Ương Ương, khi chiếc nhẫn liền sắp đeo vài khớp xương ngón tay thứ hai, ngón áp út chợt cong lên đột nhiên chế trụ, động tác Phong Thánh giúp cô mang nhẫn, cứ như vậy bị cản trở xuống.
Trong phút chốc, Lạc Ương Ương rõ ràng cảm giác được, bàn tay to Phong Thánh bắt lấy cô nắm chặt một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, nếu không phải cô cẩn thận, sẽ hoàn toàn không phát hiện được.
Phong Thánh hơi nâng mí mắt, chậm rãi nâng đôi mắt lạnh của anh lên.
Nhìn hai tròng mắt lãnh trầm này của anh, Lạc Ương Ương đột nhiên liền có chút chột dạ, chột dạ không hiểu.
“Không muốn đeo?” Ánh mắt Phong Thánh cực kỳ nghiêm cẩn nghiêm túc, tựa hồ đang ẩn nhẫn cái gì đó.
Cự tuyệt đeo nhẫn của anh, cô biết đây có ý nghĩa gì không?
Nhìn Phong Thánh, trái tim Lạc Ương Ương bỗng nhiên co rụt lại, giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, đau đến cô thiếu chút nữa hít thở không thông.
Hai tròng mắt sáng ngời của Lạc Ương Ương, có một tầng sóng nước lóng lánh, cô nhẹ nhàng lắc đầu, khó khăn mở miệng: “Không dám đeo.”
Đây là nhẫn, tượng trưng cho ý nghĩa gì, sao cô có thể không hiểu.
Cô không phải không muốn đeo, là không dám đeo.
Bây giờ con đường phía trước của bọn họ mờ mịt như vậy, cô làm sao dám mang.
“Em không tin anh?” Một đôi mày lạnh của Phong Thánh càng lúc càng nhíu chặt, giống như một hồi mạch nước ngầm mãnh liệt ẩn ẩn có dấu hiệu sóng thần bùng nổ.
Anh từng nói, chỉ cần đi theo anh là được, những chuyện khác anh sẽ giải quyết, cô đối với anh lại không có tin tưởng như vậy sao?
Ở trong văn phòng ôm cô, anh đương nhiên biết cô không muốn, cô sẽ sợ sẽ lo lắng.
Nhưng anh làm như vậy, chính là vì để cao tầng Phong thị sinh ra nghi ngờ, tốt nhất những tiếng gió này có thể truyền tới lỗ tai lão gia tử.
Anh cố ý làm như vậy, chính là đang lót đường vì tương lai bọn họ, để trong lòng lão gia tử có nền móng, có một ngày khi quan hệ của hai người lộ ra ngoài ánh sáng, cũng có thể không quá khiếp sợ.
“Em là không tin chính mình.” Lạc Ương Ương cũng ẩn nhẫn, hành vi khác người lần nữa của Phong Thánh, làm cô áp lực thật lớn, “Cũng không tin những người khác trong nhà họ Phong có thể tiếp nhận chúng ta.”