Editor: May
Tiêu tiền như nước cũng không phải xài như vậy!
Đây là chơi trò phá sản gì!
“Không phải em tức giận sao? Anh mua để nhận lỗi với em.” Phong Thánh cũng quay đầu lại, khoảng cách hai người gần đến chóp mũi đều sắp chọc đến chóp mũi.
Anh rất thích cái nhẫn này, lâu như vậy, anh giống như đều chưa tặng quà gì cho vật nhỏ, vừa lúc mua tới cho cô chơi.
“Em không tức giận!” Lạc Ương Ương vừa nghe giải thích này của anh, lập tức liền làm phản biện cho chính mình, “Anh đừng nhận lỗi, đừng mua.”
Trong lòng Lạc Ương Ương đều sắp vội muốn chết, lần trước Phong Thánh vừa ra tay liền mua toàn bộ quần áo cửa hàng chuyên bán nhãn hiệu lớn, cô đã bị dọa ra vết xe đổ.
Cô biết Phong Thánh có tiền không thiếu tiền, nhưng tiêu tiền loạn vì cô như vậy, cô sẽ đau lòng được không.
Quá lãng phí!
“Một tỷ, một tỷ năm trăm vạn!”
Hai người đang thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ châu đầu ghé tai, hàng sau vang lên một tiếng nói nam tính đấu giá.
Nghe giọng nói đối phương có chút nói lắp run run, tựa hồ có chút bất mãn với giá cao như vậy, nhưng hiển nhiên lại thích nhẫn bạch ngọc trên đài, cho nên hạ ngoan tâm tới đấu giá.
“Không được.” Phong Thánh thấp giọng phản bác Lạc Ương Ương một câu, ngay sau đó, thẻ bài số một trong tay phải anh lại giơ lên lần nữa, “Hai tỷ!”
“Hít --”
“Ta khá!”
Trong phút chốc, sau khi Lạc Ương Ương nghe được hàng phía sau không tự kìm hãm được phát ra tiếng hút ngược không khí, còn có một tiếng mắng không quá vang dội.
“Hai tỷ! Tiên sinh số một lại tăng giá đến hai tỷ lần nữa! Còn có vị tiên sinh tiểu thư nào muốn tăng giá không?”
Người chủ trì trên đài nhìn phương hướng Phong Thánh, cười đến khóe miệng đều sắp nứt đến bên tai.
“Số một là ai? Điên rồi sao?”
“Ta kháo! Còn có thể đấu giá sao?”