Editor: May
Người so người sẽ tức chết người, phỏng chừng đây đều là một đám kẻ có tiền biến thái, món rẻ nhất cô đã theo không kịp.
“Anh muốn mua cái gì?” Lạc Ương Ương biết Phong Thánh sẽ không vô duyên vô cớ mang cô tới địa phương này, anh khẳng định cũng muốn đấu giá cái gì đó.
“Xem đi sẽ biết.” Phong Thánh nhẹ cầm lấy tay của Lạc Ương Ương, ám chỉ cô đừng nóng vội.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tiếng đấu giá hết đợt này đến đợt khác, mặc kệ là mỗi một giá ai hô lên, đều là khiến Lạc Ương Ương nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thế cho nên hô giá mấy ngàn vạn sau đó, cô nghe đều chết lặng.
Hội đấu giá quá nửa, bán ra mười mấy món vật phẩm, Phong Thánh còn chưa từng lên tiếng qua.
Trong tầm nhìn trên đài sáng ngời, dưới đài tối đen, Lạc Ương Ương nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phong Thánh một cái, thấy anh không hề có ý tứ rời đi, liền chỉ có thể tiếp tục bồi anh.
Lại qua thật lâu sau.
“Kế tiếp, chính là vật phẩm đấu giá cuối cùng lần này của chúng ta! Buổi tối hôm nay, chắc có không ít người đều là tới vì nó.”
Khi tiếng người chủ trì lại vang lên lần nữa, tựa hồ lảnh lót hơn trước không ít, cũng hưng phấn không ít.
Lạc Ương Ương vừa nghe cũng hăng hái, cô lại liếc mắt nhìn Phong Thánh một cái, nhìn thấy vẫn là sườn mặt lãnh trầm kia.
Cả đêm Phong Thánh đều không đấu giá, khẳng định cũng là tới vì vật phẩm cuối cùng này, sẽ là cái gì?
Lời nói kế tiếp của người chủ trì, Lạc Ương Ương cũng không cẩn thận nghe, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trong cái giá trên đài, vật phẩm bị miếng vải đen che khuất.
“Món vật phẩm đấu giá cuối cùng của chúng ta, trân phẩm tuyệt thế hiếm thấy, nhẫn bạch ngọc hòa điền!”
Kèm theo người chủ trì dứt lời, miếng vải đen cũng bị xốc mở ra.
Trong phút chốc, đèn chân không phát sáng trên đài, nháy mắt bị ánh sáng ôn nhuận rực rỡ lấp lánh che dấu.
Trên đài dưới đài cách một khoảng cách, Lạc Ương Ương nhìn nhẫn bạch ngọc trên đài giống như cũng không tính là lớn, nhưng hai mắt to lại bị ánh sáng màu trắng ôn nhuận kia làm kinh diễm.