Editor: May
Theo sau, Lạc Ương Ương liền nhìn thấy trên đài triễn lãm sáng ngời như ban ngày, một người đàn ông trung niên tây trang phẳng phiu đi tới, trong tay giơ microphone, nhìn như là người chủ trì.
Lạc Ương Ương nghe ông ta một phen dùng từ lưu sướng lại chính thức, nghe đến mơ màng sắp ngủ.
Thật vất vả chờ đến khi hội đấu giá chính thức bắt đầu, vị trí hàng thứ hai phía sau cô, đột nhiên có người lên tiếng duỗi lên.
“Đây không phải là Phong tổng sao?” Một đạo âm lượng không lớn không nhỏ truyền tới.
Lạc Ương Ương vừa quay đầu lại, trong ánh sáng ảm đạm, liền nhìn thấy vị trí phía sau Phong Thánh, một người đàn ông trẻ tuổi cười xán lạn đang chào hỏi với Phong Thánh.
“Phong tổng, sao ngài đột nhiên có hứng thú tới loại địa phương này, trước kia cũng chưa từng thấy ngài tới.”
Hình Mạc Dương nhìn chằm chằm cái ót Phong Thánh vài lần, lúc này mới dám xác định thật là anh.
Đối mặt tiếng chào đón coi như nhiệt tình của Hình Mạc Dương, Phong Thánh lạnh lùng quay đầu lại nhìn anh ta một cái, ngữ khí lãnh đạm lại khách khí nói: “Chào anh.”
“……” Hình Mạc Dương liền hơi xấu hổ.
Phản ứng này của Phong Thánh, nói rõ là không muốn nhiều lời với anh, còn một bộ dáng không quá quen thuộc với anh.
Chỉ là, anh và Phong Thánh ngược lại cũng thật không tính là quá quen thuộc.
Lạc Ương Ương đánh giá Hình Mạc Dương vài lần, nhưng ánh sáng quá mờ, cô không thấy rõ, liền thu hồi tầm mắt lại.
Hình Mạc Dương đã sớm phát hiện Lạc Ương Ương, sau khi mặt nóng dán mông lạnh ở chỗ Phong Thánh, tầm mắt anh ta vừa chuyển liền dừng ở trên người Lạc Ương Ương phía trước bên trái.
“Vị này, nói vậy chính là Lạc Ương Ương tiểu thư đi?”
Hình Mạc Dương lại lần nữa giơ lên khuôn mặt tươi cười khách khí có lễ của anh ta.
Nghe được người phía sau đột nhiên nói ra tên họ cô, Lạc Ương Ương theo bản năng quay đầu lại nhìn qua.
Nhưng mà.
Cô vừa mới chuyển đầu, tầm mắt tối tăm còn chưa có nhìn thấy mặt Hình Mạc Dương, Phong Thánh lại đột nhiên duỗi tay nhéo cằm cô.