Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!

Chương 60: Giả thần giả quỷ




Editor: May

Cô nhất định là bị tức đến choang đầu, sao có thể ở trước mặt Phong Thánh mắng anh chứ!

Nhỏ giọng hơn nữa cũng không thể mắng, muốn mắng cũng nên tìm một nơi không có ai, lớn tiếng mắng thống khoái cho hả giận mới đúng.

Nhìn Lạc Ương Ương rõ ràng trong lòng tức giận đến muốn chết, nhưng lại nghẹn khuất không dám phát hỏa với anh, mày lạnh của Phong Thánh khẽ nhếch, đột nhiên liền tâm tình tốt lên.

Đèn xanh sáng ngời, xe hơi chạy không nhanh không chậm về phía nhà, không khí bên trong xe cũng hòa hoãn không ít.

Sau khi trầm mặc thật lâu, cơn tức của Lạc Ương Ương cũng tiêu hơn phân nửa, do dự lại lén nhìn Phong Thánh.

Ánh vào mi mắt, vẫn là sườn mặt lãnh ngạnh chuyên tâm lái xe của anh, dưới đèn đường lúc sáng lúc tối, anh cho người ta cảm giác, tựa hồ không âm trầm như lúc trước.

Anh không tức giận?

Lạc Ương Ương nghĩ trăm lần cũng không ra, càng thêm cảm thấy tâm tình tên Phong Thánh người này âm tình bất định quái dị thật sự.

Hai người tường an không có việc gì về đến nhà, Lạc Anh nhìn hai người đồng thời trở về, lại có thể không cảm thấy bất kỳ không ổn nào.

Buổi tối trước khi nghỉ ngơi, sau khi Lạc Ương Ương xác định cửa sổ khóa kỹ lần nữa, cô còn khiêng ghế dựa để ở cạnh cửa, lúc này mới lên giường ngủ.

Đây là đêm thứ hai cô ở nhà họ Phong, ngủ ngủ, Lạc Ương Ương không khỏi bừng tỉnh.

Đôi mắt trợn mắt, bức màn mở rộng ra dưới ánh trăng sáng tỏ, cô lại có thể nhìn thấy một bóng đen cao dài đứng ở trước giường: “Á!”

Lại lần nữa, Lạc Ương Ương lôi kéo chăn, lại như rùa đen rút đầu trốn vào trong chăn.

Phong Thánh khoanh tay trước ngực đưa lưng về phía ánh trăng, đứng trước giường tựa như vị thần bóng tối cường đại, anh vẫn không nhúc nhích tựa hồ đứng yên ở chỗ này rất lâu.

Tận mắt nhìn thấy Lạc Ương Ương kinh hách chợt kêu đến không còn hình dáng, Phong Thánh đặc biệt bình tĩnh mở miệng: “Là tôi.”

“……” Trong đêm tối yên tĩnh, giọng nói Phong Thánh xuyên thấu chăn truyền tiến vào, Lạc Ương Ương nghe ra một chút ngữ điệu nặng nề đặc biệt của anh.

“Phong Thánh!” Có một đêm kinh hách quá độ lúc trước, lá gan Lạc Ương Ương lớn hơn một chút, vừa xốc chăn lên liền căm tức nhìn anh, “Hơn nửa đêm, anh một hai phải giả thần giả quỷ dọa người có phải không?”