Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!

Chương 593: Xứng đáng




Editor: May

Phao Phao nhìn ngón trỏ vô lực mềm mại của mình, thật sâu hoài nghi ngón trỏ của anh bị chặt đứt.

Mặt than này cũng quá tàn bạo!

“Anh!” Trong cực độ phẫn nộ, Phao Phao thật sự sinh khí, đôi mắt phun hỏa trừng lớn, nhưng khi đối diện ánh mắt tử trầm của Mã Phong, nháy mắt liền sợ hãi

Anh cũng không biết làm sao vậy, nhìn khuôn mặt than của Mã Phong, đột nhiên cũng không dám phát hỏa với anh ta nữa.

“Đạo diễn Hoa!” Phao Phao bởi vì phẫn nộ và đau đớn mà ủy khuất không thôi, vừa quay đầu, liền đi về phía Hoa Nhất Phi ở trước máy móc, “Anh ta đánh tôi!”

Phao Phao tốt xấu gì cũng là một người đàn ông 1 mét 8, anh làm nũng lên quá khiếp người, nhưng lực chú ý của phần lớn đoàn phim đều đặt ở trên người Mã Phong, tựa hồ đã tập mãi thành thói quen với làm nũng của Phao Phao.

Đều là trong giới, Phao Phao là cái dạng người gì, tất cả mọi người đều hoặc nhiều hoặc ít tương đối rõ ràng.

Ngược lại vệ sĩ của Lạc Ương Ương, bọn họ chính là hoàn toàn không biết gì cả.

“……” Hoa Nhất Phi đang xem cảnh diễn vừa quay kia, chỉ lười nhác liếc Phao Phao, “Xứng đáng.”

“Đạo diễn Hoa, anh đây là có ý tứ gì hả? Không phải anh an bài tôi trang điểm cho nữ số một sao? Sao tôi lại xứng đáng.” Phao Phao đi lên trước, rất là bất mãn đặt mông ngồi ở bên cạnh Hoa Nhất Phi.

“Đó là trước kia, về sau anh trang điểm cho nam số một.” Hoa Nhất Phi cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem cảnh diễn của anh.

Lạc Ương Ương sau khi nghe được Phao Phao kêu thảm thiết liền đứng dậy đi ra ngoài, kết quả xốc mành lều trại lên, người còn chưa có đi ra ngoài, Mã Phong liền xoay người lại chặn ở trước mặt cô.

Lạc Ương Ương nhìn Mã Phong lại nhìn Phao Phao cách đó không xa tay trái nắm lấy cổ tay tay phải, ngón trỏ giơ lên cao không dám động.

“Anh đánh anh ấy?” Tầm mắt Lạc Ương Ương quay lại trên mặt Mã Phong, nhíu mày.

“Không có, anh ta dùng ngón tay chỉ tôi, tôi tiện tay hất ra mà thôi.” Mã Phong cũng không cho rằng vung lên nhẹ nhàng kia của anh là đánh.

Anh đánh người cũng không có tay chân nhẹ nhàng như vậy.

“Về sau ra tay nhẹ một chút.” Lạc Ương Ương dặn dò một câu, lúc xoay người đến một nửa muốn trở về trang điểm, lại đột nhiên quay lại nhìn Mã Phong, “Tốt nhất đừng ra tay.”