Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!

Chương 592: Tiếng kêu thảm thiết kinh hãi thiên địa quỷ thần khiếp sợ




Editor: May

Lạc Ương Ương một là một người mới trong làng giải trí, lần đầu tiên đóng phim chính là nữ số một, trong lúc đóng phim còn có xe chuyên dùng đặc biệt đón đưa.

Đặc biệt là hai trợ lý bên người cô, người sáng suốt liếc mắt một cái liền nhìn ra được, đó khẳng định không phải là trợ lý bình thường.

Nhìn hai đại hán cường tráng kia, cho dù mặc âu phục đen phẳng phiu cũng có thể nhìn ra cơ bắp khắp người, vừa nhìn liền biết là người luyện võ.

“Tôi là chuyên viên trang điểm của Ương Ương, các người dựa vào cái gì không cho tôi đi vào?” Chuyên viên trang điểm Phao Phao bị ngăn ở ngoài lều trại, đôi tay chống nạnh, giận trừng mắt nhìn Mã Phong canh giữ cạnh cửa.

Mã Phong đánh giá Phao Phaotừ trên xuống dưới, ánh mắt chết trầm của anh không hề dao động, ẩn ẩn lại phát ra một cổ sắc bén, Phao Phao bị anh đánh giá đến trong lòng thẳng chột dạ.

Liền ở khi Phao Phao bị xem đến cả người không được tự nhiên, muốn đánh trống lui, Mã Phong mặt than nghiêm trang nói: “Trống mái khó phân biệt, đổi một nữ chuyên viên trang điểm tới.”

Mã Phong cẩn tuân nhiệm vụ Phong đại BOSS giao cho mình, nếu như không phải cần thiết, cấm hết thảy nam tính tới gần Lạc Ương Ương.

“Anh! Anh! Anh!” Mã Phong chỉ một câu liền chọc Phao Phao tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, ngón trỏ thon dài giống phụ nữ, chỉ vào mặt không biểu tình của Mã Phong trực tiếp phát run.

Trống mái khó phân biệt?

Mặt than này là mắt mù đi!

Tuy rằng xu hướng giới tính của anh là nam, nhưng anh cũng là một người đàn ông!

Đàn ông đường đường chính chính đỉnh thiên lập địa!

Mã Phong nhìn chằm chằm ngón tay chỉ vào mũi anh, nhịn hai giây cuối cùng là không nhịn xuống được, tùy ý vung tay lên.

“Á --”

Trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết xé vỡ cổ họng của Phao Phao, kinh hãi thiên địa quỷ thần khiếp sợ vang lên ở chân núi.

Tiếng kêu của anh ta quá mức thê thảm, đến chim hoang dã đậu ở đầu cành xa xa, cũng bị dọa bay đi vài con.

Toàn bộ cánh tay phải của Phao Phao đều run nhè nhẹ, ngón trỏ càng là đau đến chạm cũng không dám chạm vào một chút.